Quân  nhạt 
-Nhớ để em hiểu cảm giác thống khổ trong lòng   trải qua. Cúc tại  em ác với  như  chứ?    gì sai hả?
-Anh  sai, chỉ là…  mà thôi   mau cho  về,  còn  việc riêng nữa.
-Chẳng  em  cần tiền . Hôm nay  sẽ cho em tiền.
-  cần. 
-À       tin  c.h.ế.t em  vội lấy một  chồng giàu  đúng . Người  cho em tiền nên em  cần là đúng . Bây giờ  đây  cũng cho em tiền. Có khi  còn cho em tất nhiều tiền hơn thằng chồng em đó!
Quân    cúi đầu qua khom sát mặt , cả  thở ấm nóng cùng lời  mang đầy tính sát thương  phả  mặt khiến cho  chẳng chốc đau lòng đến tê dại. Quân bây giờ khác xưa nhiều , tháng năm trôi qua, lòng   đổi,   còn là  mà  yêu thương và ngày đêm nhung nhớ nữa. Hôm nay  chỉ là  , một  đàn ông lạnh lùng mang theo bản tính độc đoán và ích kỷ
-Anh điên ,   cần,  thả  về ?
Quân  , nụ   mang theo dư vị ngọt ngào nào. Rỗng tuếch,  đưa tay bóp chặt cằm , đôi mắt   chán ghét 
-Em  rời xa  như thế ?  mà em càng  rời xa  càng  cho em  toại nguyện. Cả một đời  em là của , đừng mong khi   em  thể tự nhiên thốt  câu  và em   bất cứ mối quan hệ nào…Một ngày em là vợ  thì suốt đời  em cũng đừng mong  đổi vị trí đó . Dù cho bây giờ đối với em   còn hứng thú thì thằng khác cũng đừng mơ chen cLan bước .
-Anh mau buông  .   chồng ,  đừng   bậy…
 hét lên, đồng nghĩa Quân càng thô bạo cấu chặt ngón tay  cằm . Đau đau đến mức da thịt  chút nữa là  bàn tay của Quân  cho nhàu nát
-    đừng mong ai dám bước cLan  cuộc đời của em. Họ dám tiến đến một bước,  dẫm lên họ một bước, bảo đảm cuộc đời của họ từ đó về  sẽ  còn  tươi  nữa. Cũng giống như thằng Kiên, bây giờ chắc nó  đếm lịch  lâu  đó?
Nghe Quân nhắc đến Kiên,   chút bất ngờ,  hiểu Quân  liên quan gì đến Kiên. Hay  đang  nhầm nên dù đau vẫn cố tình hỏi 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-lai-tu-dau/chuong-47.html.]
-Chuyện của Kiên, tại  …?
 định  tạo    nhưng   hết câu thì bỗng nhiên cánh tay Quân buông vội chiếc cằm  ,  trượt dài xuống  bấu chặt  eo   đó ghì    ,   
-Những ai liên quan đến em  điều .
-Anh?
-Đi  
Quân mở cửa xe bước xuống  lấy trong túi  một chùm chìa khoá   mở cửa. Hiển nhiên trong nhà bây giờ chẳng  ai càng khiến cho  ngạc nhiên tột độ. 
Quân mở cửa xong là    lái xe  trong như chính chủ nLan của căn nhà. Chẳng đợi  hỏi   nắm c.h.ặ.t t.a.y   . Bước  đến   đều hỏi  một câu xoáy sâu tâm can đến đó
-Em cảm thấy nơi  quen thuộc ?
-Ý  là gì?
-Không  ý gì cả, chỉ là  cảm thấy đau lòng khi nơi  vốn là kỷ niệm của hai đứa nhưng em  nhẫn tâm bán  cho   để lấy tiền thôi.
Quân    nắm tay  đặt  nơi tim , mắt  đỏ lên  tiếp tục chất vấn 
-Cúc?  yêu em,  cãi lời ba   để bảo vệ em, thế thì tại ? Tại  khi   tai nạn, em  là  ở bên , tại  em  chọn cách rời  khi  tin   còn khả năng hồi phục, tại  em  quên hết những gì chúng   từng, em nhẫn tâm đem bán  ngôi nhà của chúng  hả? Em cạn tình, em cần tiền đến thế ?
Từng lời Quân thốt  như vết d.a.o cứa sâu  tim , từng nhịp tim  đập cứ thể như trách mắng oán hận  thật nhiều. Anh ,  , nước mắt cả hai như hai dòng sông đối lập chảy dài. Mỗi  một dư vị, mỗi  một quan điểm, cứ thế im lặng  bên , dằn xé tâm can mặc cho thời gian từng giây từng phút đang trôi qua mà   cách nào níu giữ.
Nhìn  đau lòng  cầm lòng   dù cho  đáng trách là  mới đúng.  lau nước mắt, hít một  dài quyết định lên tiếng  hết tất cả để giải bày với , để hai chúng   ,  cho   những khúc mắt trong lòng. Và  cũng   rõ thời gian qua   ở  để gỡ hết những câu hỏi mà    giải đáp