Công việc mới ở công ty truyền thông  hề dễ dàng với Khương Nghiên. Những dự án liên tục, deadline gấp gáp khiến cô nhiều khi cảm thấy  như đang bơi trong biển giấy tờ, thở  kịp.  chính trong môi trường căng thẳng , cô bất ngờ gặp  một gương mặt quen thuộc.
Ngày đầu tiên  họp, khi cánh cửa phòng hội nghị mở ,  đàn ông bước   khiến tim cô khẽ chững . Cao gầy, dáng  thẳng tắp, mắt kính gọng mảnh phản chiếu ánh đèn trắng, gương mặt nghiêm nghị nhưng điềm tĩnh. Không ai khác, đó chính là Thẩm Dật – giảng viên trẻ năm nào ở trường đại học, từng  sinh viên gọi là “thầy giáo lạnh lùng”.
Cô còn nhớ, năm ,  thường xuất hiện trong hành lang thư viện mỗi khi đêm khuya. Không  một lời, chỉ lặng lẽ  ngang qua những dãy bàn, để  đôi mắt dừng  nơi đám sinh viên đang gục đầu bên chồng sách vở. Ánh mắt   lạnh lùng như vẻ ngoài của , mà ngược , mang theo sự kiên nhẫn dịu dàng khó tả. Khi , Khương Nghiên  từng thầm nghĩ: “Nếu một ngày nào đó mệt mỏi quá, chỉ cần ngẩng lên  thấy ánh mắt ,  lẽ  sẽ  gục ngã.”
Giờ đây,   còn là “ thầy” trong giảng đường, mà là mentor trực tiếp của cô. Khoảnh khắc ánh mắt hai  chạm , Khương Nghiên  lúng túng, còn Thẩm Dật chỉ gật đầu nhè nhẹ, giọng điềm tĩnh:
— Bắt đầu thôi.
Từ hôm đó,  trở thành  hướng dẫn công việc cho cô.
Anh nghiêm khắc, từng câu chữ trong báo cáo đều soi xét cẩn thận, mỗi bản thảo đều  sửa  sửa . Ban đầu, Khương Nghiên  chút áp lực, thậm chí còn thầm nghĩ: “Hóa    thật sự lạnh lùng như lời đồn.”  , những chi tiết nhỏ bé trong đời thường  dần  cô d.a.o động.
Một buổi tối, cả công ty chìm  yên lặng. Khương Nghiên vẫn  cặm cụi với bản kế hoạch. Khi ngẩng lên, cô bất ngờ thấy ánh đèn ở phòng đối diện còn sáng. Cửa mở, Thẩm Dật bước ,  tay cầm một hộp sữa nóng. Anh đặt xuống bàn cô,   tự nhiên:
— Làm muộn thì uống cái . Dạ dày  chịu nổi cà phê mãi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-lam-anh-nhung-toi-da-duoc-mot-nguoi-khac-chua-lanh/chuong-2.html.]
@thichancommem
Khương Nghiên thoáng sững . Đã lâu ,  từng  ai để ý đến cô tỉ mỉ như . Cô cúi đầu, khẽ  cảm ơn, lòng bỗng dậy lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Một  khác, trong chuyến công tác ngắn ngày, xe  kẹt  ở ngoại ô. Mọi  xuống xe tìm chỗ ăn tạm, Khương Nghiên vội vã bước nhanh nên vô tình trẹo chân. Cô nhăn mặt, cố che giấu, nhưng Thẩm Dật  ngay phía ,   nhiều, chỉ lặng lẽ đưa tay đỡ cô. Khi cả đoàn tiếp tục ,  chậm rãi điều chỉnh bước chân,  cạnh cô, để nhịp bước của  trùng với nhịp khập khiễng của cô. Sự kiên nhẫn  một lời trách  khiến trái tim Khương Nghiên bất giác rung lên.
Rồi một buổi chiều  cuộc họp căng thẳng, Khương Nghiên trốn  ban công, thở dài mệt mỏi. Cô   Thẩm Dật   cạnh từ khi nào. Anh im lặng một lúc  chậm rãi :
— Em   vì   thích  ở hành lang thư viện năm xưa ?
Khương Nghiên ngẩng lên, ngạc nhiên. Anh khẽ , đôi mắt sáng  ánh chiều:
— Vì   nhắc sinh viên rằng dù  mệt mỏi đến , họ cũng  đơn độc.
Trái tim Khương Nghiên run lên. Ký ức đại học ùa về, hòa cùng hiện tại, khiến  cách “thầy – trò” trong lòng cô dần biến mất. Lần đầu tiên, cô nhận :  đàn ông ,  lớp vỏ lạnh lùng, là một tâm hồn ấm áp và kiên định, như ngọn đèn  bao giờ tắt.
Từ hôm , mỗi chi tiết nhỏ bé  dành cho cô – chỉnh  độ sáng màn hình khi cô  quá lâu, đặt chai nước ấm  mặt khi cô ho trong cuộc họp – đều khiến Khương Nghiên lặng lẽ ghi nhớ. Không ồn ào,  hoa mỹ, nhưng từng chút, từng chút một,   tan chảy lớp băng giá trong trái tim vốn mang theo vết thương của cô.
Và chính  khoảnh khắc , Khương Nghiên chợt hiểu,  lẽ, đây chính là cảm giác mà nhiều năm nay cô vẫn luôn mong chờ.