Giang Nghiên hẳn là vội phi xuống, còn mặc đồ ngủ thoải mái, chân cả dép lê, chẳng buồn .
Khuỷu tay vắt theo một chiếc áo khoác, đến mặt cô là theo bản năng định phủ lên vai cô. động tác nhích thì dường như sực nhớ điều gì, gượng dừng, lạnh giọng: "Mặc áo ."
Nhan Yểu liếc qua chiếc áo trong tay như thể chỉ thoáng qua, ngẩng mày thẳng mắt đàn ông.
"Em lạnh, cần."
Đã thu, ban ngày gió thoảng qua cũng se se, huống hồ lúc là một giờ ba mươi sáng.
"Mặc ." Anh lặp , tay cầm áo cố chấp treo lơ lửng giữa trung.
Ánh đèn đường rọi lên nét mặt nghiêm túc của , mang theo vài phần lạnh lẽo.
Người khác gặp cảnh lẽ sợ mà ngoan ngoãn khoác áo. Nhan Yểu thì bao giờ là " khác".
Cô chớp, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ từ đầu tới cuối. Vẫn tựa cột đèn, giờ thì khoanh tay ngực, mắt cong cong đàn ông mặt, toát cái vẻ "em nhất quyết mặc, tính gì em?".
Hai gườm hai phút. Cuối cùng, Giang Nghiên là đầu tiên chịu thua, chủ động mở áo, khoác lên giúp cô. Lần Nhan Yểu lời, phối hợp để kéo khóa lên ngay ngắn.
Sự thật là giữa gió lạnh nửa tiếng, bảo rét là dối, khoác áo xong, thể tê cóng dần ấm , kéo theo trái tim băng kín bấy lâu cũng khẽ khàng tan chảy.
"Lên nhà . Có gì lên ." Giang Nghiên cúi đầu kéo kỹ dây kéo, gương mặt ánh trăng vẫn vẻ hờ hững.
Nhan Yểu đáp, lặng lẽ theo thang máy, cùng lên lầu.
Đứng cửa căn hộ, cô im lặng bấm mật mã, trong đầu lẩm nhẩm theo những con ... Đến lúc hai tiếng "tít tít", cô khẽ nheo mắt.
1121. Sinh nhật của cô.
Chia tay mà còn để mật mã ? Tính để dành ăn Tết ?
Cửa mở, Giang Nghiên bước . Mật mã cửa bấm vô , thành thói quen khắc xương, nên ý thức động tác nhỏ mắt phía sẽ gây phản ứng gì.
Tình yêu thể mỏi mệt, nhưng nếu kéo dài đủ lâu, thí dụ mười năm, nó sẽ hóa thành thứ in linh hồn, dẫu tự kìm cũng chẳng thể gỡ sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-bpna/chuong-130.html.]
Như bao , Giang Nghiên lấy đôi dép của cô từ tủ , như sực tỉnh, khựng một nhịp, tay cầm dép treo lơ lửng, cùng vẫn đặt xuống mũi chân cô.
Nhìn trọn động tác, Nhan Yểu khẽ khịt tiếng. Ngày xưa cô luôn nghĩ Giang Nghiên là dễ hiểu, giờ thì cô bắt đầu thấy khó đoán .
Lúc đầu, cơn ngái ngủ dựng dậy đột ngột và cú sốc khi điện thoại cứ xoay vòng trong đầu , hấp tấp chạy xuống thấy Nhan Yểu, nỗi lo biến thành luồng bực bội âm ỉ. Đến khi về phòng khách, bình tĩnh , Giang Nghiên mới âm thầm tự hỏi vì cô xuất hiện lầu nhà lúc nửa đêm.
Đây là đầu họ gặp buổi kỷ niệm trường, một tuần trôi qua, đến quá bất ngờ.
Dù lòng đầy nghi hoặc, mặt vẫn lộ nửa phần. Vào nhà, chẳng câu nào, rẽ bếp pha cho Nhan Yểu ly mật ong ấm. Ngoài gió nhẹ, thêm ẩm đêm khuya, lúc nãy khi giúp cô mặc áo, tay chạm tay, thấy lạnh buốt.
Vào thang máy, gian kín khiến dù cách cô cả mét, vẫn ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá quện chút cồn, khó ngửi nhưng chẳng hiểu bứt rứt.
Ánh mắt Nhan Yểu dõi theo bóng lưng cho đến khi khuất khung cửa bếp mới thu về. Cô bước tới kệ tivi, cúi kéo ngăn tủ nhỏ bên , quả nhiên, gói t.h.u.ố.c cô để đây vẫn còn.
Trong mắt cô lóe lên một tia phức tạp, nhưng chỉ thoáng qua. Vừa nhấc hộp t.h.u.ố.c , lưng vang lên tiếng động.
"Chia tay mà còn vứt?"
Nhan Yểu thẳng, hộp t.h.u.ố.c trong tay lọt mắt cả hai, khí bỗng vương chút mơ hồ.
"Quên." Giang Nghiên dời mắt, đặt ly mật ong pha lên bàn .
Nhan Yểu lướt ly mật ong quen thuộc quá đỗi, khóe môi cong nhẹ, ánh ý tứ vòng một vòng gương mặt điềm đạm của .
Cô tháo vỏ hộp gọn, về phía sofa rút một điếu mới ngậm lên, kịp bật lửa bên cạnh rút phắt .
Khoang miệng bỗng trống, Nhan Yểu nghiêng đầu đối diện chân mày nhíu chặt của , khẽ nhướng mày.
"Đừng hút nữa. Em nửa đêm mò qua đây chỉ để lấy t.h.u.ố.c ?" Giọng Giang Nghiên lạnh quá, điếu t.h.u.ố.c mảnh bóp nát, quẳng thẳng thùng rác.
Lâu nay vẫn , mỗi ngửi thấy cô nực mùi t.h.u.ố.c mà miệng còn ngậm thêm một điếu, chỉ giật khỏi môi cô ngay tức khắc.
dám, dù cô hành hạ bản như thế, vẫn dám "".
Lần thì khác, lẽ do bốc đồng. Đến lúc kịp nhận , điếu t.h.u.ố.c siết chặt trong lòng bàn tay.