"Vâng." Giang Nghiên đáp, bước tới bên Nhan Yểu, chậm rãi đưa tay : "Anh đưa em dạo."
Nhan Yểu cúi bàn tay đưa , những đường vân lòng bàn tay rõ ràng như cảm xúc trong mắt lúc chẳng hề che giấu.
Ánh mắt liếc sang Giang bên cạnh, vẫn là nụ hiền hòa , nhưng giờ đây trong nụ như chứa thêm vài ý vị khó đoán, khiến sống lưng Nhan Yểu khẽ căng, chút ngượng ngùng.
...
Bên ngoài trời tối, gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua khiến rùng , nên Giang Nghiên cũng dẫn cô ngoài lang thang.
Nhà họ Giang rộng rãi, phong cách trang trí độc đáo, trong sự sang trọng kín đáo vẫn giữ nét thanh nhã, từng chi tiết đều toát lên chữ "ẩn". Trên tường đôi khi treo vài bức tranh thủy mặc hoặc thư pháp, dù Nhan Yểu là am hiểu cũng nhận đây hẳn là tác phẩm thật, giá trị nhỏ.
Cha Giang đều xuất thư hương, nhưng chút kiêu căng, đối nhân xử thế chân thành, khác hẳn kiểu " đời bằng lỗ mũi" mà Nhan Yểu từng thấy ở các buổi tiệc giới thượng lưu.
Giang Nghiên dẫn Nhan Yểu lên lầu, thỉnh thoảng khi ngang qua một bức tranh chữ dừng giải thích vài câu. Nhan Yểu vốn chẳng mấy hứng thú, nhưng nghĩ đến việc bố đang ở , cô vẫn giả vờ chăm chú lắng , thực chất là bên tai , bên , chẳng đọng chữ nào.
Cho đến khi tiếng động nhà còn vọng lên nữa, Nhan Yểu liền túm lấy tay , cắt ngang câu giữa chừng về lịch sử nhà Thanh: "Phòng ở ?"
Cơ thể Giang Nghiên khựng , cúi bàn tay đang nắm cổ tay , yết hầu trượt lên xuống một chút, ánh mắt lóe sáng: "Trên tầng ba."
"Dẫn em qua đó." Giọng Nhan Yểu cố tình hạ thấp, rõ ràng quanh đây chẳng ai, nhưng ánh mắt rực lửa cùng giọng khẽ trầm khiến Giang Nghiên bất giác căng thẳng.
Cảm giác như sắp chuyện gì mờ ám thể để khác .
Giang Nghiên im lặng mấy giây, nhưng vẫn theo, dẫn cô phòng .
Vừa dừng cửa định hỏi, thì Nhan Yểu hành động , một tay mở cửa, tay kéo , đóng cửa "rầm" một tiếng, động tác gọn gàng như nước chảy mây trôi.
'Rầm.'
Trong căn phòng tối, Nhan Yểu dựa lưng cửa, tay kéo cổ áo ép cúi xuống, cách giữa hai lập tức thu hẹp, thở quấn lấy , mập mờ lan tràn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-bpna/chuong-163.html.]
"Cố ý ?" Nhan Yểu lên tiếng, lẽ do thường ngày ăn kẹo bạc hà nhiều nên ngay cả lời cũng vương hương bạc hà.
"Anh sợ bác gái phát hiện quan hệ của chúng đơn thuần ?"
Giang Nghiên cúi mắt, hai tay chống lên cửa vây cô trong lòng, hàng mi khẽ run, giọng thản nhiên: "Có gì mà đơn thuần?"
Anh cô đang chuyện lúc nãy nhà khi đưa tay , hành động đúng là chẳng giống mối quan hệ "bạn học cũ".
thì ? Mẹ sớm động lòng với cô, duy nhất che mắt chính là Nhan Yểu.
Nghe , Nhan Yểu khẽ , bàn tay nắm cổ áo siết chặt thêm, ngẩng cằm kề sát, môi áp đến bên tai : "Ha, bác gái mà con trai bảo bối như em ngủ , chắc tức c.h.ế.t."
Giang Nghiên nhíu mày, thấy câu chói tai.
"Em ý gì?" Anh lạnh giọng.
Nhan Yểu trả lời, trong đầu thoáng hiện dáng vẻ dịu dàng của Giang dành cho , dịu đến mức khiến cô bối rối.
Cô hiểu, trong mắt bác gái, chỉ là bạn học cũ của Giang Nghiên, giúp đỡ ngoài đường nên mới mời về nhà. nếu quan hệ thật sự thì sẽ ?
Lần đầu gặp ở sảnh khách sạn vốn chẳng mấy vui vẻ, trắng là khi cô còn phủ nhận mối quan hệ mặt Giang Nghiên, để bố thì chẳng khác nào vả mặt họ, cũng là vả mặt Giang Nghiên.
Dù hôm nay bác gái chút thiện cảm với , thì đó cũng chỉ là danh nghĩa "bạn cũ", chứ với tư cách "bạn gái con trai".
Ai con dâu là kiểu phụ nữ chạy mô tô, mặc áo da, trang điểm đậm, chẳng dính dáng gì đến hai chữ "thục nữ" chứ?
"Giang Nghiên, hôm nay chúng cứ giả bạn học bình thường, đợi một thời gian nữa em..."
Chưa kịp hết, đàn ông mặt mạnh mẽ chặn môi cô , nuốt hết những lời khó còn sót .
Đ*o cái danh "bạn học" !