Nhan Yểu vốn tưởng hôm nay thể trôi qua êm ả, ai ngờ ở khúc cuối xảy trục trặc.
Xui xẻo , Giang Nghiên quên mang chìa khóa xe, càng xui hơn là đúng lúc hai đang mật thì Giang mang chìa khóa tới...
Dù là ai nữa, chỉ cần trông thấy một nam một nữ nâng mặt định hôn, cũng sẽ chẳng tin quan hệ của họ chỉ đơn thuần là bạn học cũ.
Vậy mà giờ đây, mấy lời "ứng biến" của Giang Nghiên biến cô từ kẻ vốn giống như đang vụng trộm thành một "kẻ theo đuổi công khai" đường đường chính chính.
Nói thì sai, bản chất đúng là cô đang theo đuổi Giang Nghiên, chỉ điều chính miệng , thấy ngứa tai đến thế?
Sắc mặt Dung Mạn Uyển lúc cũng phức tạp, ánh mắt quét qua quét giữa hai , thoáng chốc chẳng nên theo mạch kịch nào.
Sao ai đưa kịch bản cho bà?
Bà vẫn luôn nghĩ là con trai đeo đuổi cô Nhan đến khổ sở mà , giờ hóa ngược ?
Là , bà quá rõ tình cảm của con trai dành cho Nhan Yểu, nhưng đoạn là thế nào? Diễn đến ?
Dung Mạn Uyển chỉ thể một nữa cảm khái: là già , thế giới tình cảm của tụi trẻ bây giờ, bà thật sự chẳng hiểu nổi.
Mọi chuyện dường như đang theo hướng kỳ quặc, nhưng giống như phá vỡ một lớp giấy mỏng, khiến những gì nay che che giấu giấu đều trở nên sáng tỏ.
Dung Mạn Uyển cũng thôi giữ kẽ nữa, chủ động đề nghị kết bạn WeChat với Nhan Yểu, sự nhiệt tình chẳng kém gì ban nãy khiến Nhan Yểu bối rối.
Trong lúc còn mơ hồ, cô trao đổi liên lạc với Giang. Bình thường thỉnh thoảng bà cũng nhắn dăm ba câu, đôi khi hỏi han khiến Nhan Yểu đối đáp thế nào.
Không , .
Dù chậm chạp đến , Nhan Yểu cũng cảm nhận sự nhiệt tình của Giang, thậm chí còn mơ hồ hiểu rằng, bà lẽ coi cô như con dâu tương lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-bpna/chuong-167.html.]
Mà sự thiện ý , căn nguyên vẫn là từ Giang Nghiên.
Ngay từ đầu cô , môi trường trưởng thành của Giang Nghiên trái ngược với . Anh lớn lên trong một gia đình trọn vẹn, cha đều là những học giả hàng đầu, bản cũng kế thừa sự xuất sắc , ai thấy cũng khen một câu "nhân trung long phượng".
Cô quen bố Giang, nhưng bữa cơm hôm , Nhan Yểu cảm nhận cả hai đều là hiền hòa, t.ử tế, còn dịu dàng hơn cô tưởng tượng. Bố đều là những nhân vật tiếng trong giới của họ, thành tựu và giải thưởng đủ lấp kín cả một bức tường, mà đối nhân xử thế chẳng chút kiêu căng, khác hẳn mấy kiểu mà cô từng thấy ở những buổi tiệc của giới thượng lưu, dùng lỗ mũi .
Nghĩ tới đây, Nhan Yểu nhớ tới bố : một kẻ điên cuồng vì tình, một kẻ trăng hoa tình nhân như áo.
là thế gian muôn hình vạn trạng.
Cô cảm nhận sự bụng của Giang là thật lòng, nhưng từ nhỏ tới lớn cô từng hưởng qua sự quan tâm ấm áp từ bậc trưởng bối.
Cô vốn là đứa " thương, cha yêu", lớn lên nhờ bảo mẫu trong nhà chăm nom, mà đó cũng chỉ là trách nhiệm khi nhận tiền, chẳng chút tình cảm.
Đi học, cô luôn là đứa quậy phá nhất lớp, ngỗ nghịch, kiêu căng, là học sinh "cá biệt" mà thầy cô lắc đầu.
Chưa từng ai thích cô, ngoài mấy hứng thú hời hợt của đám trai trẻ, cô hiếm khi nhận sự ấm áp từ khác.
Trong ký ức của cô, Giang Nghiên là duy nhất khiến trái tim cô ấm . Và bây giờ, thêm cả bố .
Nói , Nhan Yểu dễ xúc động, nhưng sự quan tâm chăm sóc của Giang, cô như cảm nhận thứ "tình mẫu tử" mất từ lâu... một trải nghiệm từng , đến mức khiến cô phần lúng túng.
Cô nên đối diện với Giang thế nào, đáp tình cảm . Cô như đứa trẻ rụt rè, sợ thận trọng.
Ngồi sofa, Nhan Yểu cúi đầu màn hình điện thoại, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
【Sắp Tết , lúc đó bảo Tiểu Nghiên tới đón con, cùng ăn Tết nhé.】
Ngón tay treo lơ lửng màn hình lâu vẫn động, cô nên nhận lời . Cô vốn nhà họ Giang, ngày sum họp chen chân , liệu quá vô duyên?