Mười năm thật sự thể đổi nhiều điều.
Ví dụ như con đường nhỏ chật hẹp cổng trường ngày xưa giờ mở rộng thành đại lộ. Hay như công viên và tiệm tạp hóa cách đó một con phố, nay cũng thế bằng những dãy nhà chung cư san sát, giá nhà cao đến mức khó tin.
cũng những thứ chẳng chịu năm tháng cuốn trôi, ví như rung động thuở thiếu thời, và tiệm xăm nhỏ bé bí mật .
Thành thật mà , trí nhớ của Nhan Yểu cũng chỉ tàm tạm. Cô đưa Giang Nghiên vòng quanh mấy con phố gần trường cấp ba cũ, mà vẫn chẳng tài nào tìm tiệm xăm trong ký ức. Sau cùng vẫn là Giang Nghiên nổi nữa, kéo cô xuống xe, rẽ bảy tám khúc quanh mới mò nó ở nơi một góc khuất hẻo lánh.
Nhan Yểu cửa tiệm xăm. Cửa hàng lọt thỏm giữa hai tiệm đồ ăn nhanh, trông tiêu điều xập xệ. Biển hiệu cũ bốn chữ to "A Cường Xăm Nghệ Thuật", là do chính tay ông chủ thiết kế. Tuy phần cũ kỹ sứt mẻ theo thời gian, nhưng vẫn toát lên khí chất mạnh mẽ, khí thế. Tiếc là đợt chỉnh trang phố xá, bộ biển hiệu đều buộc mới, thống nhất kiểu chữ tròn nền trắng chữ đỏ, cái tên "A Cường Xăm Nghệ Thuật" bỗng dưng trở nên... ngố tàu tả nổi, chẳng khác gì cái tiệm "A Cường Cơm Chiên" ở hai phố kế bên.
Chỉ vì luyến tiếc kỷ niệm cũ nên Nhan Yểu mới dắt Giang Nghiên tới đây để dặm màu . Thế mà giờ cửa tiệm , cô đột nhiên thấy chẳng còn hứng nữa.
Giang Nghiên tất nhiên cô định rút lui, nên cho cô kịp lời từ chối, dứt khoát kéo tay cô trong.
"Ê, Giang Nghiên, em..."
"Đinh đoong"
Tiếng chuông cửa vang lên, ông chú đang gục đầu bàn ngủ gà gật choàng tỉnh, ngáp lặp một câu slogan rõ ràng mòn miệng: "A Cường Xăm Nghệ Thuật, mười năm kinh nghiệm, thiết kế nguyên bản, đáng tin cậy..."
Nghe câu chào hỏi hời hợt đó, khóe miệng Nhan Yểu giật nhẹ. Cô đầu định bỏ về.
Kết quả còn kịp bước , Giang Nghiên mặt cảm xúc kéo trở , cả lảo đảo ngã thẳng n.g.ự.c .
Ngẩng đầu liền đối diện với cằm sắc nét của . Anh khẽ cúi, đúng lúc ánh mắt hai chạm , đôi mắt đen láy, sâu thẳm của như đang hỏi: Em tính nuốt lời?
Nhan Yểu trầm ngâm vài giây, đó ngửa đầu thì thầm tai : "Em thấy tiệm gì đó đáng tin lắm, là tiệm khác ?"
"Chỗ nào đáng tin?" Giang Nghiên liếc mắt về phía xương quai xanh của cô, giọng lẫn chút ghen tuông: "Hồi đó em với Tần Chiêu chẳng từng xăm ở đây ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-bpna/chuong-176.html.]
Nhan Yểu nghẹn lời. Cô thầm nghĩ: Trước thấy tệ đến ...
lúc , ông chủ vươn vai rõ đôi trai gái cửa. Nhìn hai đứa tình tứ dính như sam, ăn ngay một bát cẩu lương nóng hổi, ông chú bực bội phất tay: "Muốn ân ái thì về nhà mà ân ái, đừng ở mặt ông đây dính dính chằm chằm, ảnh hưởng buôn bán!"
Giang Nghiên bình thản đỡ cô thẳng, tay vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, để cô bỏ chạy giữa chừng.
"Chú ơi, đến dặm màu."
"Được, để xem màu phai tới ." Ông chú xoay cổ giãn gân cốt, cánh tay xăm kín lộ tay áo ngắn, đường nét và màu sắc đều sắc sảo, tay nghề xem tồi chút nào.
Tiệm xăm nhỏ xíu, nhưng lò sưởi thì bật hết công suất. Gió lạnh gào rú ngoài trời, bên trong nóng bức như giữa hè.
Giang Nghiên dài dòng, ung dung cởi từng lớp áo , động tác từ tốn mà tao nhã. Khi chỉ còn chiếc áo thun ngắn tay, giơ tay kéo vạt áo lên một phát, dứt khoát gọn gàng, lộ chút hoang dã đầy quyến rũ.
Ông chủ thấy nhịn huýt sáo một tiếng, vỗ "bộp" lên n.g.ự.c một cái, hề hề: "Cậu nhóc, dáng đấy nha!"
Nhan Yểu dựa tường, thấy ông chú thì chớ còn động tay động chân, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong lòng lặng lẽ nổi lên một đợt dấm chua.
"Bình thường luyện." Giang Nghiên đáp, giọng dửng dưng như thể chỉ đang thuật chuyện thường ngày.
"Chà! Nhìn giống kiểu tập cho vui nha!" Ông chú , ánh mắt đầy tán thưởng lướt qua cơ bụng săn chắc của , "Hai tư sáu... ui chà, tám múi đấy hả? Có cả đường cơ bụng nữa nè, bạn gái đúng là phúc!"
Giang Nghiên mím môi phần bối rối. Trái , Nhan Yểu chẳng hề hổ mà ngược , khóe miệng nhếch lên: "Chú , chú lắm mồm ghê đó? Dặm màu thôi mà lải nhải cái gì? Khách đến đây là để chú tán tỉnh hả?"
Ông chú khựng , ngẩng đầu chạm ánh mắt lạnh tanh của cô, bèn dời ánh , sang Giang Nghiên, cố vớt vát: "Bạn gái gắt ghê ha."
Nghe chữ "bạn gái" từ miệng khác, Giang Nghiên những khó chịu mà còn nhẹ giọng đáp: "Tính cô thẳng đấy."