Hắn và Phương Dao vốn dĩ hợp chút nào, huống hồ nàng đạo lữ, còn cả con .
Viên Thành Tú căn bản lọt tai lời của Chúc Văn Nguyệt. Hắn thể thích Phương Dao chứ?
Chính cũng rõ vì nổi giận đến thế, lẽ là do tâm cao khí ngạo, nhãn quang cực kỳ cao. Suốt bao năm qua, duy nhất trong mắt xứng đối thủ chỉ Phương Dao.
Nếu nàng kết đạo lữ với một tử chính thống của thế gia, cũng chẳng đến nỗi tức tối đến thế.
Thế mà chọn một phàm nhân? Lại là một phàm nhân?!
Trong lòng Viên Thành Tú trỗi dậy một cảm giác như thể bản xúc phạm, sỉ nhục thâm sâu.
Tạ Thính theo sát phía Phương Dao, lúc hai ngang qua , gương mặt tuấn mỹ đến tà mị của y nghiêng đầu, lặng lẽ liếc Viên Thành Tú.
Chỉ một ánh mắt thôi chứa đầy khinh thường và nhạo báng sâu sắc, tựa như đang một con sâu kiến, mang theo ý khiêu khích, còn ẩn chứa một tia sát khí lạnh buốt.
"Kẻ mà dám dùng ánh mắt ?"
Sau khoảnh khắc kinh ngạc, lửa giận trong lòng Viên Thành Tú bùng lên dữ dội, lập tức rút kiếm, bất ngờ xuất thủ.
Phương Dao cảm nhận kiếm phong lao vút tới, phản ứng nhanh hơn một bước – một tay kéo Tạ Thính phía , tay còn tung một chưởng thẳng thừng về phía vai trái Viên Thành Tú.
Kiếm phong chỉ xẹt qua huyệt thái dương của Tạ Thính, mấy sợi tóc đen nhánh nhẹ nhàng rớt xuống.
Chưởng lực của Phương Dao chẳng hề lưu tình, giáng thẳng vết thương cũ của . Cơn đau thấu xương khiến Viên Thành Tú tê dại cả da đầu. Khi ngẩng mặt lên nữa, thanh Tuyết Tịch tuốt khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc lạnh đặt sát yết hầu , toát hàn ý thấu xương. Chỉ cần tiến thêm một tấc, khí quản của sẽ đứt lìa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-103.html.]
Viên Thành Tú yết hầu khẽ nuốt khan, song ánh mắt vẫn tràn đầy phẫn hận.
“Nếu ngươi dám thương, đừng trách nể tình giao hảo giữa hai tông môn.” Phương Dao lạnh lùng , mỗi lời thốt đều mang nặng ý cảnh cáo.
Viên Thành Tú nghiêng đầu, nghiến răng .
Nàng liếc thấy vết m.á.u tấm lấm rịn từ bả vai Viên Thành Tú do chưởng lực của , cổ tay khẽ thả lỏng, lưỡi kiếm từ từ rời khỏi cổ .
Phương Dao níu Tạ Thính, chẳng chút do dự, rời .
Viên Thành Tú choàng tỉnh, sững như trời trồng. Hồi lâu , tiếng ‘choang’ vang lên khi thanh trường kiếm trong tay phẫn nộ quăng xuống đất.
Chúc Văn Nguyệt lắc đầu thở dài: “Đại sư , để gì chứ?”
Thân là đích trưởng tử của chưởng môn đại tông môn, tay với đạo lữ phàm nhân của khác, nếu chuyện truyền khắp thiên hạ, há chẳng sẽ khiến đời chê ? Hơn nữa, còn Phương Dao rút kiếm ngăn cản, thua trận còn mang trọng thương.
Vừa mất hết thể diện, lòng đau như cắt. “Nàng chán ghét đến nhường ? Đến mức đoạt mạng ?” Sau cơn phẫn nộ ngút trời, Viên Thành Tú lẩm bẩm như kẻ mất hồn vía.
Chúc Văn Nguyệt thầm nghĩ, e là đầu óc vị đại sư hóa hồ đồ .
Là rút kiếm động thủ với đạo lữ của nàng, nàng đánh trả thì thôi, một khi tay mà đoạt mạng là Phương Dao quá đỗi nể mặt .
Trong lòng Chúc Văn Nguyệt thầm nghĩ, đợi Đường sư dưỡng thương cho lành, bọn họ vẫn nên sớm trở về Kim Dương Tông thì hơn, đừng để đại sư tiếp tục rước họa thị phi ở chốn nữa.
---