"Ngươi thử về tưới chút nước, bón thêm chút phân xem, quả chứ! Ha ha ha!" Tịch Tri Nam phá lên: "Biết kết quả là khoai tây! Củ khoai mọc củ khoai, ha ha ha."
Thuật pháp linh nghiệm, còn Tịch Tri Nam kề tai lải nhải chế nhạo thôi, gọi ca ca là "củ khoai" như thế, A Viên thẹn quá hóa giận, lập tức ném liền mấy đạo Thuật Sinh Trưởng về phía : "Cho ngươi ! Cười ca ca !"
Tịch Tri Nam đang ôm bụng đến chảy nước mắt, nước mũi, bỗng cảm thấy đỉnh đầu ấm nóng, chút ngứa ngáy, tiếp đó là vài tiếng "bụp bụp" kỳ lạ chợt vang lên, tựa như vật gì đó đang bừng nở đỉnh đầu.
Hắn đưa tay sờ thử, cảm giác mềm mại, hình dạng quen thuộc vô cùng. Đầu mọc nhiều nấm đến !
Tịch Tri Nam kinh hoàng, nhổ hết đám nấm xuống, nhưng rễ của chúng như dính chặt da đầu, kéo, cơn đau thấu tận tim gan.
"Phương Viên, ngươi gì ?"
A Viên thấy đầu Tịch Tri Nam mọc mấy cây nấm đủ màu sắc, lúc mới hả giận mà : "Ngươi ca ca ? Cho ngươi nếm thử mùi vị đó!"
Thôi trưởng lão cầm sách bước giảng đường, thấy các tử tụ tập một chỗ, huyên náo ồn ào, bèn chăm chú . Ôi chao, Tịch Tri Nam thì đầu đội đầy nấm, còn A Chính đội một đóa hoa nhỏ phơn phớt hồng.
"Chuyện... chuyện là thế nào?" Thôi trưởng lão cả kinh kêu lên.
Các tử tranh thuật bộ sự tình cho ông .
"Vớ vẩn! Thuật Sinh Trưởng há thể tùy tiện thi triển lên ư?"
Thôi trưởng lão lập tức gác bài giảng, vội vàng dẫn hai đứa trẻ đến Huyền Hồ Điện thăm khám.
Hai đứa trẻ học sớm, đợi đến khi Tô Minh Họa và Cảnh Úc rời , trong phòng chỉ còn Tạ Thính và Phương Dao, hiếm hoi khoảnh khắc riêng tư.
Tạ Thính nhàn nhạt hỏi Phương Dao: "Sư nàng vô duyên vô cớ tặng một cái chậu thế ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-175.html.]
"Hắn thứ thể nuôi cá." Phương Dao trả lời đúng sự thật.
Nuôi cá?
Tạ Thính khẽ nhướn mày, xem chừng bên trong dụng ý khác.
Phương Dao nhớ đến chuyện sáng sớm hai cha con cãi , A Viên nó sắp sáu tuổi , bèn hỏi Tạ Thính: "Chẳng sắp đến sinh thần của A Chính và A Viên ?”
Nghĩ đến cũng thật nực , mẫu mà nàng chẳng sinh thần của hai đứa nhỏ.
"Sắp đến ." Tạ Thính nhớ rõ: "Chúng đời ngày Kinh Trập, còn mười ngày nữa."
"Không bọn trẻ thích quà gì nhỉ?"
Phương Dao nghĩ tới mấy sinh thần đây của hai đứa, nào nàng cũng bỏ lỡ. Lần , nhất định chuẩn từ sớm, bù đắp cho chúng thật chu đáo.
"Không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần là nàng tặng, chúng ắt sẽ đều vui thích."
Nhìn nam nhân mặt khẽ mỉm nhàn nhạt, Phương Dao nhớ tới chuyện sáng nay A Viên mộng du.
Nàng xưa nay vẫn luôn kháng cự sự tiếp xúc thể từ khác, mà đêm qua để ôm ngủ suốt một đêm, nàng chẳng chút , cũng hề chút bài xích nào về mặt thể. Điều khiến nàng khỏi cảm thấy chút kỳ lạ.
Nàng với Tạ Thính, tuy hai là đạo lữ nhưng nàng vẫn chuẩn sẵn sàng để chấp nhận một cách nhanh chóng như thế.
Hành động , đối với nàng mà , dường như phần vượt quá giới hạn.
kịp thốt lời, mộc bài truyền âm bên hông chợt vang lên tiếng.
---