Muốn lo liệu hôn sự cho con trai, ông nào thể vứt bỏ mặt mũi mà tới mặt Ngu Vọng Khâu cầu . Huống hồ, trực giác mách bảo ông rằng, dù Phương Dao hai đứa nhỏ thì cũng chẳng thèm coi trọng con trai .
“Phụ ...”
Viên Thành Tú tất nhiên hiểu rõ việc chẳng dễ giải quyết chút nào, bản lực bất tòng tâm nên mới bộc bạch cùng phụ . Hôm nay, tuyệt đối lấy Phương Dao cớ, mà thật lòng mong kết mối nhân duyên .
Nhìn con trai chẳng chút chí khí, Viên Hạc liền bực , phất tay áo đuổi: “Con cứ về , việc để suy nghĩ kỹ lưỡng thêm.”
Phương Dao nào bản là đạo lữ, con cái, mà vẫn trở thành mục tiêu để khác tính chuyện liên hôn.
Mấy ngày gần đây, nàng còn đang vì chuyện của Thủ Chuyết mà đau đầu ngớt.
Từ hôm Thủ Chuyết đuổi Cảnh Úc khỏi cửa, bất luận là ai đến thăm, đều từ chối tiếp kiến, chỉ hai đứa trẻ mới phép phòng . Mỗi ngày đúng hẹn, bọn trẻ sẽ tới truyện cho .
Dẫu mỗi bận trở về, hai đứa trẻ đều quả quyết tinh thần nhị sư thúc vẫn , thậm chí còn mỉm khi hết câu chuyện. Thế nhưng, trong lòng Phương Dao vẫn khó an tâm. Nàng lo lắng Thủ Chuyết vì gút mắc trong lòng thể hóa giải, cứ ru rú trong phòng, dễ sinh tâm bệnh. Bởi , nàng liền bàn bạc cùng chư vị sư , quyết định cử Tô Minh Họa, tài ăn lanh lợi nhất, lấy cớ mang đan dược dưỡng , đến thăm dò tình hình của Thủ Chuyết.
Tô Minh Họa ở ngoài viện chờ đợi hồi lâu. Thừa lúc hai đứa trẻ kể xong chuyện, bước , nàng vội vàng đẩy cửa xông .
Vừa bước , nàng thấy Thủ Chuyết đang nửa nửa giường, thần sắc hoảng hốt, tựa hồ ngờ nàng đột ngột xuất hiện. Hắn vội vàng nhấc góc chăn, tựa hồ che giấu thứ gì đó. Tô Minh Họa bước tới gần, nghi hoặc hỏi: “Nhị sư , đang che giấu điều gì ?”
“Không... gì,” ánh mắt Thủ Chuyết tránh né, thần sắc rõ ràng vô cùng khẩn trương.
Đồng tử Tô Minh Họa bỗng co rút. Chẳng lẽ nhị sư nghĩ quẩn, lén lút dùng độc dược?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-226.html.]
“Nếu gì, hãy lấy cho xem thử.”
“Thôi, chi bằng đừng xem thì hơn.”
Phản ứng né tránh của Thủ Chuyết càng khiến Tô Minh Họa chắc chắn suy đoán trong lòng. Nàng nghẹn ngào hỏi, giọng mang theo tức giận xen lẫn lo lắng: “Nhị sư , vì nghĩ quẩn đến nhường ?”
Chưa kịp phản ứng thì Tô Minh Họa thò tới kéo phăng góc chăn . Ai ngờ bên chỉ hai chiếc que đan, vài cuộn sợi, cùng một chiếc áo dệt kim đang dở dang.
Trên mặt Tô Minh Họa, một dấu hỏi to tướng dần hiện hữu.
“Sư … đây là…”
Bí mật vạch trần, gò má rám nắng của Thủ Chuyết ửng đỏ, lúng túng mặt , thấp giọng giải thích: “Dạo gần đây xuống giường , mãi cũng chán nên định đan cho A Chính với A Viên mỗi đứa một chiếc áo.”
Tô Minh Họa thở phào một dài, trong lòng nhẹ nhõm buồn : “Nhị sư , mùa đông cũng qua , giờ mới bắt đầu đan thì đến bao giờ mới mặc ?”
“Thì để năm mặc.”
“ bọn nhỏ lớn nhanh lắm, sang năm là mặc nữa .”
“Cho nên cố ý đan rộng một chút.”
Tô Minh Họa lúc nãy lôi kéo khiến cuộn sợi rối tung, Thủ Chuyết cúi đầu cẩn thận quấn sợi trong tay.
---