Ví như hiện tại, hàng dài đang xếp hàng chờ truyền tống, ai ai cũng nhẫn nại đợi đến lượt , cứ chạy đến tìm nàng những lời lẽ vô căn cứ.
Phương Dao liếc ba Chúc Văn Nguyệt, Khúc Trường Lăng và Đường Kỳ đang giữa trung tâm pháp trận, vẫy tay hiệu cho Viên Thành Tú mau qua, cau mày : "Các sư , sư của ngươi dường như đang gấp gáp, đang gọi ngươi đó."
Vành tai Viên Thành Tú ửng hồng, chẳng rõ là ngượng ngùng phẫn nộ, thấp giọng : "Ta về sẽ chuyên tâm khổ luyện kiếm pháp, chờ đến khi thể thắng nàng, sẽ một nữa thỉnh phụ đến bàn bạc việc kết với sư phụ nàng."
Nói xong, đợi nàng trả lời liền rời , dáng vẻ toát lên cốt cách phi phàm.
"Mẫu , kết là gì ?" A Viên kéo tay áo mẫu , ngẩng đầu tò mò hỏi.
Phương Dao dịu giọng dỗ dành: "Hắn tư duy phần khác , con chớ bận tâm."
Viên Thành Tú thấy lời trêu chọc của Phương Dao, bước chân khựng , suýt chút nữa thì vấp ngã. Sắc mặt trầm hẳn xuống, cứng nhắc trở pháp trận truyền tống.
Đường Kỳ thấy sắc mặt , buột miệng cất lời hỏi: "Phương Dao một nữa cự tuyệt ngươi ?"
Viên Thành Tú lời đ.â.m trúng nỗi đau, liếc Tô Minh Họa vẫn đang cúi đầu ghi chép, từ đầu đến cuối chẳng hề liếc mắt Đường Kỳ lấy một , miễn cưỡng đáp: "Ngươi thì khá hơn bao nhiêu chứ."
Trận văn điều chỉnh về hướng Kim Dương Tông, linh thạch bố trí thỏa, thứ sẵn sàng. lúc sắp sửa khởi động, Tô Minh Họa chợt ngẩng đầu, về phía Đường Kỳ : "Hãy đưa trâm cài cho ."
Đường Kỳ sững sờ, chợt bừng tỉnh, đôi mắt sáng rỡ. Hắn nhanh chóng móc từ trong n.g.ự.c cây trâm từng nàng cự tuyệt đó, kịp lúc ném sang cho nàng ngay khi ánh sáng trắng của pháp trận bừng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-278.html.]
Tô Minh Họa vươn tay , chính xác bắt lấy.
Nàng vì thua Đường Kỳ trong đại hội nên trong lòng còn vướng bận, để tâm đến , cũng chẳng chịu nhận lấy trâm cài của . lấy thể diện, tâm tình cũng trở nên vui vẻ, vì mới nhận.
Nhìn sắc mặt sư lập tức rạng rỡ như gió xuân phơi phới, trong lòng Viên Thành Tú càng thêm ngao ngán, xót xa.
Trong ánh sáng trắng loá mắt, bốn Kim Dương Tông liền biến mất tại chỗ.
Phương Dao nắm tay hai đứa trẻ, theo dòng chậm rãi tiếp tục xếp hàng.
A Chính chợt nhớ điều gì, bèn sang thưa với mẫu : "Mẫu , con trở một chuyến, vài món đồ con lỡ quên."
Phương Dao thấy phía còn khá đông đang chờ, cũng gật đầu đồng ý.
A Chính lập tức cưỡi hồ lô ong mật của , nhanh chóng sườn núi Lăng Vân Phong. Kỳ thực nó chẳng quên đồ vật nào, mà là trong lòng vẫn còn một cơn giận thể nuốt trôi.
Sau khi Tịch Tri Nam thu nhận tử truyền của trưởng lão, y còn ở ký túc xá chung với các tử khác nữa, mà riêng một tiểu viện cho . Hai ngày nay diễn đại hội tông môn, lớp học Tâm Kinh cũng nghỉ mấy hôm, hiếm khi lên lớp buổi sớm. Lúc mặt trời lên cao, Tịch Tri Nam vẫn còn ngủ say giường.
Hắn vì chuyện hôm qua thể thành công khiến A Viên hiện nguyên hình lôi đài mà hối hận khôn nguôi, đến nỗi trong mộng vẫn canh cánh trong lòng.
Hắn mơ thấy A Viên hiện nguyên hình ngay lôi đài, chư vị chưởng môn và các tử đều khiếp sợ phẫn nộ. Phương Dao bảo vệ cũng , hai trục xuất khỏi tông môn, còn thì nhận công, tổ phụ khen là cơ trí dũng cảm. Ngu Vọng Khâu và các trưởng lão cũng thi khen ánh mắt tinh tường nhận yêu tà, vì tông môn trừ họa. Ngu Vọng Khâu nhất thời vui vẻ, thậm chí còn thu tử truyền.