Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đứng lên , cần hành đại lễ như ." Phương Dao vội vã đỡ mẫu Tiểu Võ dậy.
Vừa chạm đến tay nàng , trong lòng Phương Dao lập tức khựng . Trên cổ tay nàng nhiều vết thương, đó là loại vết cắt lặp lặp , vết mới chồng lên vết cũ, vết cũ lành rách, khiến cổ tay gần như biến dạng.
"Bẩm Tôn chủ, phu nhân, ân tình của hai vị thực sự cách nào báo đáp, hai vị cứu , cũng cứu lấy Tiểu Võ."
Trong những ngày Đan Hà Tông bắt dược nhân, Liễu Nương sống dở c.h.ế.t dở, dựa chấp niệm "nếu lìa đời, Tiểu Võ sẽ bơ vơ nương tựa" để gắng gượng sống tiếp.
Nàng ngờ trong đời thể gặp con , càng ngờ Minh Văn Tiểu Võ quả thực hóa giải.
Nàng Tiểu Võ kể bộ quá trình gặp Yêu Vương đại nhân. Rõ ràng Tiểu Võ gây nên họa lớn khiến ái nữ của hai vị nhiễm Minh Văn, mà hai vị chẳng chấp nhặt hiềm khích xưa, tay cứu Tiểu Võ, thậm chí cứu giúp tất thảy những kẻ Minh Văn hoành hành. Đến lúc đó nàng mới hiểu vì Đan Hà Tông dễ dàng buông tha như . Thì là nhờ Yêu Vương đại nhân lên tiếng. Yêu giới một Tôn chủ và Tôn chủ phu nhân lòng đại từ bi cường đại phi phàm như , thật là phúc phận lớn lao của yêu tộc!
Nước mắt cảm kích tuôn rơi, thấm ướt vạt y phục Liễu Nương. Nàng luôn mong cơ hội diện kiến hai vị để tự quỳ lạy tạ ơn.
"Tiểu Võ là một hài tử hiếu thuận, còn ngươi là một mẫu vĩ đại. Ta Tiểu Võ ngươi vẫn luôn lấy huyết mạch bản để áp chế Minh Văn trong cơ thể con bé. Nay tai ương qua, các ngươi hãy an mà sống cuộc đời mong ."
Phương Dao cảm thấy may mắn vì Liễu Nương còn sống sót, Tiểu Võ cũng chẳng còn là hài tử cô độc nơi nhân thế nữa. Câu chuyện cuối cùng cũng một hồi kết viên mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-418.html.]
Nàng hỏi Liễu Nương: "Về ngươi định tính thế nào? Trở Triều Côi là lưu Vương Thành đây?"
"Ta ở Vương Thành." Liễu Nương lau nước mắt.
Phụ Tiểu Võ xưa vốn là thương nhân, thường xuyên buôn bán qua Triều Côi. Nàng mới cùng về đó sinh sống. Nay phụ Tiểu Võ bỏ mạng vì Minh Văn phát tác, nàng về Triều Côi cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Nàng yêu thích Vương Thành hơn, nơi đây nhiều đồng tộc, khiến nàng cảm thấy an lòng hơn cả.
"Ta chút tài nghệ gốm, mở một tiệm nhỏ nơi đây, hẳn là thể tự nuôi sống mẫu tử ." Liễu Nương . "Vậy ngươi yêu châu nào ?"
Phương Dao nghĩ thầm: Họ lưu lạc bấy lâu, chắc còn bao nhiêu ngân lượng. Đã giúp thì nên giúp cho trọn.
Liễu Nương ngượng ngùng cúi đầu, liếc Lư Nghiên bên cạnh: "Lư đại nhân ban cho một ít yêu châu, đủ để thuê mặt bằng ."
Tạ Thính , cũng khẽ liếc Lư Nghiên, nhướng mày đầy ẩn ý. Kẻ hèn mọn hiếm khi tỏ nhiệt tình giúp đỡ đến thế?
Bị ánh mắt tới, Lư Nghiên chột đưa tay gãi đầu, chỉ vì thấy con lang tộc đáng thương, tiện tay giúp đỡ một chút, thực sự chẳng ý đồ nào khác. "Dân phụ thực sự chẳng lấy gì báo đáp ân tình của hai vị đại nhân. Chỉ mong Tôn chủ và phu nhân cho phép Tiểu Võ lưu vương cung tạp dịch. Tiểu Võ lanh lợi, lời, chịu khó, bình thường việc nặng nhọc nào cũng thể đảm đương." Liễu Nương khẩn cầu.