"Ta ngày mai trình báo quan phủ."
Tạ Thính sửng sốt: "Trình báo quan phủ?”
Phương Dao gật đầu, nàng tuy mất trí nhớ, nhưng kiến thức thường nhật vẫn còn nguyên vẹn.
Lạc đường ắt đến quan phủ trình báo, là lẽ thường tình. Hơn nữa chẳng lẽ cứ trú ngụ trong phủ của , ăn nhờ ở đậu mãi .
Phương Dao : "Trên chẳng mang theo hành trang gì, lẽ là dân sống tại các thôn trấn quanh đây. Ta nghĩ ắt hẳn đang tìm kiếm , trình báo quan phủ lẽ thể giúp tìm gia đình."
Tay Tạ Thính cầm đũa khẽ khựng , che sự d.a.o động trong đáy mắt, nhẹ giọng đáp lời: "Được, ngày mai sẽ đưa nàng huyện thành trình báo quan phủ."
Ngày hôm .
Tạ Thính dẫn Phương Dao đến trấn thượng tìm đến nha môn địa phương, thuận lợi trình báo.
Sau khi rời khỏi nha môn, hai thong thả dạo bước con phố ồn ào náo nhiệt, mặt Phương Dao thoáng hiện nét thất vọng nhàn nhạt.
“Huyện lệnh đại nhân hình như chẳng mấy để tâm đến chuyện của ."
Hai đến diện kiến huyện lệnh đại nhân, thuật đầu đuôi sự việc xảy với Phương Dao. Huyện lệnh đưa ánh mắt nghi hoặc dò xét nàng, hiển nhiên chẳng tin một trưởng thành như nàng thể mất trí nhớ đến nỗi quên cả họ tên chính , chỉ phán gọn một câu: "Gần đây nha môn chúng ai đến trình báo án mất tích, nếu tin tức gì sẽ cho thông báo đến ngươi ."
Nói xong bèn bảo nàng đăng ký danh tính tiện tay xua đuổi hai về.
"Huyện lệnh đại nhân lẽ bận rộn công vụ triều chính, A Dao đừng lo, bình nhật sẽ lưu tâm dò hỏi trong trấn, chắc chắn sẽ giúp nàng sớm tìm gia đình."
Tạ Thính bước sóng vai cùng nàng, nhẹ giọng an ủi: "Nàng cũng cần lo lắng chuyện miếng cơm manh áo, chỉ cần một ngày nàng khôi phục ký ức, nàng vẫn là bệnh nhân của , sẽ tận tâm chiếu cố đến cùng."
Giọng ấm áp như gió xuân khiến bất giác an lòng. Phương Dao khẽ khàng đáp: "Đa tạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-433.html.]
Thấy nàng vẻ vui vẻ hơn đôi chút, Tạ Thính cũng khẽ mỉm dịu dàng.
Thế nhưng trong lòng chợt thoáng qua một tia nghi hoặc khó lý giải.
Theo như những thoại bản thường ghi chép, khi A Dao tỉnh phát hiện cứu giúp ắt hẳn nảy sinh tình cảm sâu đậm, thậm chí nguyện lấy báo đáp?
Thế nhưng thực tế A Dao tuy lòng cảm kích, nhưng tuyệt nhiên chẳng hề đề cập đến chuyện lấy đền đáp, dù cho nàng mất hết ký ức, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là trình báo quan phủ.
Diễn biến phần giống với những gì tưởng tượng.
"Chào Tạ đại phu, dạo phố đó ."
"Tạ đại phu, xin chào!”
Tạ đại phu dường như danh tiếng trong trấn, mấy bước gặp quen, ai nấy cũng thiết chào hỏi. Tạ đại phu thì bước theo sát gót Phương Dao, nét mặt tươi , gật đầu đáp lễ từng .
Phương Dao khẽ mím môi lộ rõ cảm xúc trong lòng, Tạ đại phu quả thật là lương thiện, kính phục, thế nhưng nàng chẳng thể thanh thản đón nhận tất cả những ân tình .
Giống như đêm qua nhường chiếc giường tre cho nàng, còn lui về ngủ tại phòng chứa đồ viện, khiến nàng cảm thấy vô cùng áy náy.
Phương Dao trầm ngâm một lát, cất lời: "Tạ Thính, thể giúp ngươi vài việc chăng?"
"Làm việc ư?"
"Hái thuốc, chọn thuốc, phơi thuốc, bào chế thuốc. Ta thấy trong hậu viện của ngươi nhiều cối đá nghiền thuốc, còn cả nồi đất sắc thuốc. Ngươi chỉ cần dạy một là đủ, học nhanh."
Phương Dao vốn dĩ quen ỷ khác, nàng chỉ góp chút sức để báo đáp ân tình của .