Tạ Thính phủ phục bên giường nàng, tự nên trầm mặc đáp, mặc cho nàng tùy ý khiển trách.
Phương Dao mềm lòng, nghĩ đến việc vốn là hồ yêu, cải trang thành đại phu nhân tộc ẩn cư nơi ngoại thành, ắt hẳn nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Hơn nữa năm đó chính cứu nàng khi nàng mất trí nhớ. Suốt hơn một năm sống chung, nàng tận mắt chứng kiến dùng y thuật cứu giúp ít thôn dân, đủ thấy là một hồ yêu một lòng hướng thiện.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, con cũng sinh , giờ trách thì ích gì? Lúc hai tiểu nhân nhi giường tựa hồ cảm nhận bầu khí căng thẳng giữa song , liền đúng lúc thức giấc. Chúng khẽ lè lưỡi, phát tiếng "ưm ưm" khe khẽ, tựa hồ đang đói bụng. Hai mắt vẫn còn nhắm nghiền, chẳng thấy đồ ăn, đành tự mút lấy những ngón tay mềm mại hồng hồng.
Phương Dao thấy cũng chẳng còn tâm trí trách mắng phụ chúng nữa, vội bế cả hai đứa lòng.
Hoa yêu thông qua thần niệm trông thấy hai tiểu hồ ly phúng phính trắng trẻo trong lòng Phương Dao, liền ôm mặt, khẽ lắc lư.
Tuy đại hồ ly dễ mến, nhưng hai đứa nhỏ quả thực đáng yêu khôn tả.
Một tiếng "bốp" vang lên, mắt hoa yêu tối sầm. Thì Tạ Thính cắt đứt thần niệm, bởi Phương Dao đang chuẩn cho con b.ú sữa.
Phương Dao tháo mảnh vải mềm quấn lấy tai của ca ca, trông thấy hai đứa trẻ chỉ quấn sơ sài bằng vải, bèn cởi bỏ, cẩn trọng bọc thể bé bỏng của chúng. Thế là chiếc đuôi hồ ly nhỏ xíu ép lưng cũng lộ ngoài.
Trẻ con mới sinh thể nhỏ bé, đuôi càng nhỏ, thoạt tựa như hai chiếc đuôi sóc nhỏ nhắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-449.html.]
Phương Dao lúng túng quấn tã cho bọn trẻ, thong dong hỏi: “Trẻ con yêu tộc với nhân tộc, khi nuôi dạy gì khác ?” Tạ Thính gãi gãi má, đáp: “Chẳng khác là bao, đợi đến một tuổi thì cai sữa, còn dễ nuôi hơn trẻ con nhân tộc nhiều phần.”
Phương Dao khẽ “ừ” một tiếng, đưa một tiểu hồ ly quấn tã cẩn thận cho Tạ Thính bế, bản ôm đứa còn , tay vén cổ áo mở vạt.
Tạ Thính răn dạy xong, chẳng dám cựa quậy, hai tay ôm con để nàng tiện bề cho b.ú mớm. Hắn lắng tiếng lũ nhỏ mút mát, âm thanh khe khẽ như như vang lên bên tai, bất giác khiến đôi vành tai cũng ửng hồng.
Từ khi con, phu thê hai bỗng thêm một niềm vui mới để cùng bận rộn, đó là suốt ngày quẩn quanh bên hai tiểu nhân nhi. Tạ Thính tự tay chặt mấy cây trúc, đóng thành một chiếc giường nhỏ cho trẻ sơ sinh, đặt ở cuối chiếc giường lớn. Ngoài sân phơi đầy tã lót và yếm trẻ, rực rỡ muôn vàn sắc màu. Mấy chiếc yếm đều do Phương Dao đặt may tại tiệm may trong thành, một mua đủ kiểu dáng, hoa văn.
Đến ngày thứ bảy khi chào đời, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng khai nhãn, tò mò quan sát thế gian mắt.
Đôi mắt tròn xoe, đồng tử đen láy trong veo tựa đá cuội khe suối. Cái ngây thơ rơi lên Phương Dao và Tạ Thính, bỗng nở nụ ngọt ngào, tựa hồ nhận đây chính là song .
“A Viên đôi mắt hai mí…”
“Còn A Chính thì mí lót.”
Phương Dao và Tạ Thính cùng cúi , thò đầu chiếc giường nhỏ, chăm chú quan sát hai đứa trẻ mới mở mắt, ánh mắt tràn ngập yêu thương, tựa hồ sắp tràn ngoài.