Nàng định lên tiếng giải thích, nhưng bất chợt hồi tưởng sự việc bảy năm . Khi vì tìm một loại linh thảo cho sư , nàng sâu Cổ Khư, do nhiễm độc chướng khí vì nguyên nhân gì khác mà nàng bất ngờ hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh nàng vẫn còn ở trong Cổ Khư, nhưng thời gian trôi qua ba năm ròng rã.
Nàng thất lạc ký ức suốt ba năm đó.
Sâu thẳm trong tiềm thức nàng luôn cảm thấy quãng thời gian đó vô cùng trọng yếu, nhưng dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể nào hồi tưởng mảy may.
Chẳng lẽ sự tình liên quan tới quãng thời gian ?
Không thể nào, chỉ vỏn vẹn ba năm ngắn ngủi, với tính cách của nàng thể vướng lưới tình cùng nam nhân mà sinh hạ cốt nhục ?
"Cảnh trưởng lão, ..."
Nàng kịp thốt lời Cảnh trưởng lão phất tay ngắt ngang: "Trước tiên ngươi miếng ngọc bội trân quý đeo bên hông bé gái , vật tùy của ngươi chăng?”
Nàng cúi đầu, ánh mắt lướt qua thắt lưng của bé gái, đồng tử chợt co rụt.
Bé gái khẽ lau giọt lệ nơi khóe mi, ngoan ngoãn gỡ miếng ngọc bội xuống, kiễng chân đưa cho nàng:
"Mẫu , phụ đây là tín vật lưu ."
Trường kiếm của Phương Dao chợt tuột khỏi tay, rơi xuống đất phát tiếng "keng" lanh lảnh, vang vọng khắp đại điện.
Bên ngoài đại điện, Cảnh Úc mới đinh ninh : "Thế gian thiếu kẻ dung mạo tương đồng, e rằng chỉ là sự trùng hợp mà thôi."
Ai ngờ ngay khoảnh khắc tiếp đó, trường kiếm của đại sư tỷ rơi xuống đất.
Ba đang lén đều đồng loạt hít một khí lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/yeu-vuong-mat-tri-be-con-nhan-the/chuong-6.html.]
Đại sư tỷ từ đến nay coi kiếm như sinh mệnh, đây là đầu tiên trong đời, nàng vô ý để kiếm tuột khỏi tay.
Có thể khiến nàng thất thố đến độ , chẳng lẽ hai hài tử thật sự là cốt nhục của nàng ư?
Phương Dao níu chặt ngọc bội trong tay, giọng khản đặc:
"Đây đúng là vật tùy của ."
Miếng ngọc bội là di vật mẫu nàng để , cũng biến mất cùng đoạn ký ức ba năm .
Nàng thất lạc ký ức đến nay bốn năm, mà hai đứa trẻ xương cốt thì trạc ngũ, lục tuổi.
Thời gian quả nhiên trùng khớp.
Nhìn phản ứng của Phương Dao, Cảnh trưởng lão thể xác định sự tình còn nghi ngờ gì nữa.
Lúc đầu khi phàm nhân tìm tới, ông còn tưởng là kẻ nào tới gây rối. khi thấy hai đứa trẻ dung mạo giống hệt Phương Dao, ông liền nhận sự tình hề đơn giản, lập tức để tử ở chân núi duy trì trật tự, còn thì vội vã dẫn họ trở về.
Phương Dao là truyền nhân kiệt xuất nhất trong các tử truyền của chưởng môn, cũng là khả năng vấn đỉnh Tiên đạo nhất trong tương lai.
Nàng luôn giữ vững bổn phận, hề kiêu căng, nóng nảy, nay từng phạm quy củ. Vậy mà hồ đồ đến mức vướng sự tình tày trời , thậm chí còn để hai hài tử bên ngoài tông môn.
Sự việc một khi đồn thổi ngoài, chỉ danh tiếng của nàng chịu tổn hại mà cả Linh Tiêu Tông cũng mất sạch thể diện.
Cảnh trưởng lão day day huyệt thái dương, trong lòng phiền muộn, chẳng nàng thêm chút nào, phất tay áo : "Ngươi xuống , sai khải bẩm chưởng môn, đợi sư phụ ngươi tới hãy bàn bạc tiếp."
Phương Dao cũng xuống để lấy bình tĩnh, nhưng hai hài tử cứ bám chặt lấy nàng, tựa hai khối tạ ngàn cân thể lay chuyển, nàng chẳng thể nào nhúc nhích.
Hai tiểu hài nhi luyến tiếc buông tay, trong lòng thầm nghĩ lời phụ quả chẳng hề sai, mẫu quả thật dung nhan tuyệt mỹ, nàng vương vấn một làn hương nhàn nhạt, chẳng rõ là hương hoa mùi gỗ, song thật khiến lòng thư thái.
---