Kẻ bạc tình muốn hủy hôn? Ta trồng trọt phát tài, hắn hối hận điên cuồng - Chương 175: Nhập kinh, bị tra hỏi
Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:27:43
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Thanh Hòa khi đến Kinh thành, cả nàng đều ngẩn .
“Đại nhân thể tiết lộ một chút , là ai gặp , tìm việc gì?”
Nàng hỏi Tạ Doãn, Tạ Doãn cũng thể cho nàng đáp án.
“Ta thể tiết lộ phận đối phương, cũng vì cho nàng nhập kinh.
Ta là một canh giờ mới nhận tin tức, chỉ cho nàng nhanh chóng nhập kinh, những chuyện khác đều rõ.
Phương nương tử, nhiều nhất chỉ thể tranh thủ cho nàng hai khắc thời gian, nàng thể để một phong thư cho song ở nhà.”
Phương Thanh Hòa hề ngu ngốc, nàng thậm chí còn nhạy bén.
Tạ Doãn nổi tiếng là cương trực chính trực, ngoài vị chủ nhân thiên hạ , nàng thể nghĩ Tạ Doãn còn thể vì ai mà che giấu như .
Nàng hít sâu một , đè nén tâm trạng xao động và những suy nghĩ phức tạp: “Vậy thì phiền đại nhân giúp chuẩn giấy mực.”
Tạ Doãn hiển nhiên sớm chuẩn , chỉ tay về phía chiếc bàn ở góc tường.
Phương Thanh Hòa cầm bút một phong thư cho gia đình, trong thư rằng nàng đến Kinh thành để đàm phán một mối ăn, thời gian quá eo hẹp nên kịp từ biệt gia đình, trong thư nàng dặn dò từng chút việc nhà, thậm chí quên nhắc Phương Hưng Vượng, quyên góp heo và dê nguyên con cho tộc dịp lễ tế năm, đây là điều nàng hứa với tộc trưởng từ lâu, thể thất hứa.
Ngoài , nàng còn ủy thác việc trang t.ử cho Phương Hưng Vượng, bảo thời gian thì đến đó xem xét.
Phong thư chi tiết, trọn vẹn năm trang giấy.
Càng dặn dò cặn kẽ, song mới càng yên tâm.
Tiếp đó nàng một phong di thư, nội dung ngắn gọn, chủ yếu là sắp xếp tài sản tên .
Hai phong thư xong, nàng lấy tất cả ngân phiếu , giữ hai trăm lượng cho , đặt năm trăm lượng thư báo bình an, còn đều đặt di thư.
“Tạ đại nhân, phiền ngài sắp xếp đưa phong thư cho song của , cứ là tuyền trì thu hút sự chú ý của bên , ăn với , bảo họ đừng lo lắng cho , xong việc sẽ trở về.
Phong là di thư của , nếu ngài xác nhận tin c.h.ế.t, hoặc một năm vẫn trở về, cũng bất kỳ tin tức nào, xin ngài hãy giao phong thư cho họ.”
“Phương nương tử, đến mức nghiêm trọng như …”
Phương Thanh Hòa khổ cắt ngang lời Tạ Doãn: “Tạ đại nhân, và ngài gặp mặt nhiều , mỗi ngài đều cho cảm giác trầm đáng tin cậy, ngay cả gặp Thôi tiểu thư, cảm xúc của ngài cũng kịch liệt như hôm nay.
Ta tuy vì đột nhiên đến Kinh thành, nhưng , chuyện hẳn nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức vượt ngoài dự liệu của ngài.
Ta chuyện thể phản kháng, chỉ cầu song đừng vì mà lo lắng.”
Tạ Doãn nhận lấy hai phong thư, trịnh trọng đảm bảo: “Xin Phương nương t.ử yên tâm, Tạ mỗ nhất định phụ sở thác.”
Hai phong thư giao , liền đến lúc xuất phát.
Phương Thanh Hòa nha môn, đột nhiên hỏi: “Chỉ một thôi ?”
Tạ Doãn gật đầu : “Huyền Giáp Vệ sẽ hộ tống nàng nhập kinh.”
Phương Thanh Hòa cảm thấy đúng.
Lâm Khiêm rõ ràng cũng gọi huyện nha!
để nàng kịp nghĩ nhiều, Huyền Giáp Vệ chờ sẵn từ lâu
như xách hàng hóa mà đưa nàng lên lưng ngựa, lật lên ngựa.
Theo một cái vung roi ngựa, con tuấn mã nàng lao vút như mũi tên rời khỏi dây cung…
Phương Thanh Hòa đầu tiên thế nào là ngày đêm ngừng, trời hửng sáng xuất phát, thấy dịch trạm liền đổi ngựa, khi trời tối cưỡi ngựa an , bèn giơ đuốc dắt ngựa tiếp, mãi đến giờ Tý mới dừng , dừng ở thì nghỉ ở đó, đó trời sáng tiếp tục lên đường.
Phương Thanh Hòa từng thử thăm dò bày tỏ chịu nổi.
Vì từng cưỡi ngựa, đùi trong của nàng tróc da, thể cũng chấn động đến mức như rã rời.
Thế nhưng lời than khổ của nàng, chỉ đổi một câu lạnh lùng: “C.h.ế.t thì chôn tại chỗ.”
Nàng sợ c.h.ế.t, dám nhắc đến bất kỳ yêu cầu nào nữa, chỉ xem như thất tình lục dục, bất kỳ nhu cầu nào, cho dù tiện lợi cũng chỉ tùy tiện tìm một bụi cỏ mà giải quyết.
Một ngày khi thành, nàng lẩm bẩm một câu choáng váng, nhưng lời thu hút sự chú ý.
Tối hôm đó, nàng uống viên hàn chứng tán lấy từ trong gian…
Mùng năm tháng Chạp xuất phát từ Kinh thành, đến trưa ngày mười bảy tháng Chạp, Phương Thanh Hòa nhập kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-bac-tinh-muon-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-han-hoi-han-dien-cuong/chuong-175-nhap-kinh-bi-tra-hoi.html.]
Lúc nàng phát sốt cao, còn sức để thưởng thức sự phồn hoa của Kinh thành.
Đợi ngựa dừng , khi nàng xách xuống khỏi lưng ngựa, thể mềm nhũn như sợi mì, trong cơn mê man dường như thấy hỏi: “Không chứ?”
“Ngất , lập tức triệu thái y.”
Phương Thanh Hòa ngất quá triệt để, khi lời , trong đầu óc hỗn độn của nàng nảy một phỏng đoán, nhưng cùng với thể chao đảo, phỏng đoán đó nhanh chóng tan biến…
Đợi đến khi nàng mở mắt nữa, nhất thời chút ngẩn ngơ, giường cao gối mềm, màn lụa kiều ngọc ấm áp, những ngày đêm bôn ba đó dường như là một giấc mộng.
nỗi đau do da đùi hai bên cọ xát rách vì cưỡi ngựa đang nhắc nhở nàng, tất cả những điều đều là thật.
Nàng cố gắng dậy, phụ nữ mặc y phục màu xanh đậm trong phòng thấy vội vàng tới: “Cô nương tỉnh , chỗ nào thoải mái ?”
“Ta…”
Vừa mở miệng mới phát hiện giọng khàn đặc đến đáng sợ.
Người phụ nữ rót nước ấm cho nàng uống, đó mở cửa ngoài.
Chẳng mấy chốc, phụ nữ liền dẫn theo vài bước .
Rất nhanh, đại phu bắt mạch cho nàng, tỳ nữ bưng t.h.u.ố.c cho nàng, bà lão khoác áo bông cho nàng.
“Lúc nguy hiểm nhất qua , tiếp theo chỉ cần tịnh dưỡng thật là .”
Có lời của đại phu, nụ mặt phụ nữ càng chân thành hơn: “Cô nương, chủ t.ử nhà vài chuyện thỉnh giáo cô nương, cô nương bây giờ thể dậy ?”
Giọng nhẹ nhàng, nhưng Phương Thanh Hòa chỗ để từ chối, nàng ho xuống giường, khàn giọng : “Có thể, thành vấn đề.”
Người phụ nữ hầu nàng mặc áo khoác lông dày cộp, lấy áo choàng lớn tự tay khoác lên cho nàng: “Cô nương đừng sợ hãi, chủ t.ử nhà chúng chỉ hỏi vài câu, cô nương cứ thật lòng kể là .”
Sau khi đội mũ che gió, phụ nữ dắt Phương Thanh Hòa ngoài, ngón tay mềm mại của bà mang theo độ ấm dễ chịu, cùng hương thơm thoang thoảng nhưng hiểu khiến an tâm, khiến Phương Thanh Hòa căng thẳng bấy lâu vô thức đến gần.
Đi qua hành lang đến tiền viện, phụ nữ dẫn Phương Thanh Hòa một căn phòng: “Chủ tử, Phương cô nương đến.”
Phương Thanh Hòa bối rối, bóng lưng cao ngất phía , phụ nữ, phản ứng một lúc mới quỳ xuống, chạm trán xuống đất: “Dân phụ bái kiến đại nhân.”
“Ngẩng đầu lên.”
Theo một giọng nam uy nghiêm, Phương Thanh Hòa ngẩng đầu lên, chợt chạm đôi mắt sâu thẳm như hồ băng, khiến nàng giật run rẩy, vội vàng cúi thấp đầu.
Người nàng hồi lâu mới hỏi: “Phương t.h.u.ố.c vịt là ngươi bán cho Lâm gia?”
“Phải.”
“Phương t.h.u.ố.c từ mà ?”
“Mùa thu năm ngoái, dân phụ tình cờ cứu một trong thôn, chăm sóc bà nửa tháng, bà liền tặng phương t.h.u.ố.c vịt cho dân phụ.”
“Người đó họ tên là gì?”
“Dân phụ từng hỏi qua, bà chịu .”
“Tuổi tác bao nhiêu, trông như thế nào?”
Nói đến diện mạo, đầu óc Phương Thanh Hòa trống rỗng.
Người phụ nữ đó là gặp mùa thu năm ngoái, nhưng thực tế giữa đó cách mười mấy năm, nàng nhớ.
Nàng thì thể bịa , nhưng liệu thể bịa một cách hảo, khiến khác tin tưởng ?
“Không tuổi tác, chừng bốn năm mươi tuổi, tóc bạc trắng, gầy, còn về diện mạo…”
Nàng dừng một lát, dường như đang hồi tưởng, một lúc mới : “Dân phụ thể rõ , cảm thấy chút kỳ lạ, dáng vẻ của bà thì tuổi khá lớn, nhưng khuôn mặt sạch sẽ, khiến cảm giác già trẻ.”
Lâm nãi nãi từng , lời dối khó lừa gạt khác, nhưng trong lời thật pha lẫn vài điều cần che giấu thì thường dễ thành công nhất.
Vì Phương Thanh Hòa miêu tả dung mạo của Lâm nãi nãi.
“À , dái tai của bà thiếu mất một mảnh.”
Lời thốt , Phương Thanh Hòa rõ ràng cảm thấy lưng nặng trĩu.
Ánh mắt đàn ông dừng nàng, như thực thể, đè nặng khiến nàng thể ngẩng thẳng lưng…