Kẻ bạc tình muốn hủy hôn? Ta trồng trọt phát tài, hắn hối hận điên cuồng - Chương 225: Thăm Dò Tạ Doãn
Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:32:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nam Cung phát hiện Vệ Nguyên mất tích khi tỉnh giấc buổi trưa.
Người lẽ ở trong phòng dưỡng bệnh thấy tăm , Nam Cung tìm khắp sân một lượt, bất kỳ thu hoạch nào.
Lúc y mới nhận , Vệ Nguyên thể bỏ trốn.
Nam Cung lập tức giận dữ.
Con kiến hôi ti tiện , dám cả gan bỏ chủ mà trốn?
Đợi khi bắt y về, nhất định đ.á.n.h gãy xương sống y, để y đời chỉ thể bò lổm ngổm như giun dế!
Nam Cung cố nén cơn giận dữ trong lòng, mặt hiện rõ vẻ lo lắng và bồn chồn , tìm đến Phương Thanh Hòa cầu giúp đỡ.
“Phương nương tử, Vệ Nguyên hình như mất tích !
Ta tìm khắp sân cũng thấy, thật sự lo lắng y gặp chuyện gì, nàng thể giúp sắp xếp vài tìm ?”
Phương Thanh Hòa , mặt lập tức hiện vẻ kinh ngạc và quan tâm thích đáng: “Một đang yên đang lành, biến mất ? Tiên sinh đừng lo lắng, sẽ lập tức sắp xếp tìm.”
“Phương nương t.ử khoan .”
Nam Cung vội vàng gọi nàng , mặt mang theo vẻ đau đớn khó : “Vệ Nguyên lúc nhỏ từng kẻ bắt nạt, chịu kích động lớn, đôi khi đầu óc sẽ tỉnh táo, nó sẽ dùng cách tự thương để dọa lùi những kẻ địch mà nó tưởng tượng . Cho nên, nếu tìm thấy nó, vạn đừng kích động nó, càng đừng những vết… thương nó dọa sợ, nhất định thông báo cho ngay lập tức, chỉ mới thể an ủi nó.”
Phương Thanh Hòa mà dày cuộn trào.
Lão súc sinh quả nhiên kinh nghiệm, sợ khác phát hiện điều bất thường Vệ Nguyên, liền trực tiếp gán cho Vệ Nguyên cái mác "đầu óc bình thường". Như , bất kể Vệ Nguyên thương nặng đến , bất kể nó tố cáo điều gì, cũng sẽ ai tin tưởng.
Tay nàng chút ngứa ngáy, nhưng vở kịch vẫn diễn tiếp: “Tiên sinh cứ yên tâm, nhất định sẽ căn dặn cẩn thận, tìm sẽ lập tức thông báo cho ngài.”
Nàng xong liền nhanh chóng rời , để lửa giận lan tràn…
Nam Cung bóng lưng Phương Thanh Hòa rời , ánh mắt âm hiểm chợt lóe lên.
Hắn tin tưởng Phương Thanh Hòa, phụ nhân vẻ ôn thuận, nhưng ánh mắt quá đỗi thanh minh, song quản tề hạ!
Nghĩ đến đây, lập tức lên đường về huyện thành, trực tiếp tìm đến Tạ Doãn.
“Chiêu Đình!” Vừa gặp mặt, Nam Cung trưng bộ dạng ưu sầu công tâm, thậm chí còn lảo đảo một chút, “Xảy chuyện , Vệ Nguyên… Vệ Nguyên nó mất tích !”
Tạ Doãn bất ngờ: “cữu cữu, tiểu sư trẻ con, mất tích ? Có nó ham chơi nơi khác, quên để tin tức cho ?”
“Ai!” Nam Cung thở dài thườn thượt, đem lời lẽ “bệnh cũ tái phát, tự tàn hại bản dọa ” mà với Phương Thanh Hòa thêm mắm thêm muối lặp một .
“Ta nhờ Phương nương t.ử tìm kiếm ở gần đây, nhưng nhân lực đủ, phạm vi hạn. Ta lo Vệ Nguyên phát bệnh chạy xa, hoặc hiểu chuyện dọa sợ, hành động nguy hiểm đến tính mạng. Chiêu Đình, một lời thỉnh cầu phép, thể nhờ sai nha huyện nha giúp đỡ tìm kiếm ? Tình huống của Vệ Nguyên đặc biệt, thực sự lo nó sẽ gặp chuyện may.”
Tạ Doãn xưa nay luôn kính trọng vị , thấy trong tình trạng như , còn chút hoài nghi nào, liền đáp: “cữu cữu yên tâm, sẽ lập tức sắp xếp tìm.”
Chàng chỉ phái tìm kiếm trong huyện thành, mà còn đích điểm mười tên bộ khoái tinh , cấp tốc phi ngựa đến Hà Đông thôn.
Muốn tìm ở Hà Đông thôn, tự nhiên thể bỏ qua Phương Thanh Hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-bac-tinh-muon-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-han-hoi-han-dien-cuong/chuong-225-tham-do-ta-doan.html.]
Hai bên gặp mặt, Tạ Doãn lập tức hỏi: “Phương nương tử, trong thôn tin tức gì về tiểu sư ?”
Phương Thanh Hòa thôi.
Dáng vẻ lập tức khiến Tạ Doãn chú ý: “Tiểu sư xảy chuyện ?”
Phương Thanh Hòa thở dài một tiếng, đó ánh mắt nghi hoặc chằm chằm Tạ Doãn: “Tạ đại nhân, thể tin tưởng ?”
Tạ Doãn nhíu mày: “Phương nương t.ử là ý gì?”
Phương Thanh Hòa để ý lời , tiếp tục truy hỏi: “Chàng sẽ là một vị quan chứ? Nếu một ngày, cận nhất, kính trọng nhất phạm tội ác tày trời, cũng sẽ công chính xử lý, bắt giữ họ về quy án ?”
Trái tim Tạ Doãn chợt trùng xuống.
Lời ám chỉ trong lời của Phương Thanh Hòa quá rõ ràng, thiếu chút nữa là chỉ thẳng mặt.
Có gì đó, Phương Thanh Hòa phát hiện manh mối ?
Chàng đón lấy ánh mắt của Phương Thanh Hòa, trịnh trọng gật đầu: “Bất kể liên quan đến ai, chỉ cần phạm pháp, gây hại bá tánh, Tạ Doãn nhất định sẽ xử lý theo pháp luật, tuyệt thiên vị. Phương nương t.ử lời gì, cứ !”
Nhận lời hứa của Tạ Doãn, Phương Thanh Hòa hít sâu một , cuối cùng cũng mở lời: “Tạ đại nhân, việc Vệ Nguyên mất tích là do một tay sắp đặt.”
Kế hoạch đưa Vệ Nguyên của nàng tuy chu đáo, nhưng Nam Cung kẻ ngốc, Tạ Doãn càng kẻ tầm thường, trong tình huống quan sai can thiệp, chắc vẹn .
Thay vì động chờ bọn họ điều tra manh mối, chi bằng giấu lời dối trong sự thật, rửa sạch hiềm nghi của nàng, tiện thể đ.á.n.h cược lương tri và lập trường của Tạ Doãn.
“Mấy ngày , Triệu đại nương phụ trách quét dọn sân viện của Nam Cung , phát hiện vết m.á.u bãi cỏ tường rào. Nàng kể chuyện cho . Ta lo kẻ trộm , nên cố ý chú ý đến sân của Nam Cung , ngờ thấy…”
Nói đến chỗ khó khăn, nàng dừng một lát, tiếp tục: “Ta thấy Vệ Nguyên nhiều vết thương, vết mới chồng vết cũ, t.h.ả.m nỡ . Nó … nó đó là do Nam Cung đánh, kêu cứu nó. kịp hỏi rõ ràng chuyện gì xảy , Nam Cung về, Vệ Nguyên dường như hoảng sợ, vội vàng trốn phòng. Sau đó, tìm cơ hội chuyện riêng với Vệ Nguyên, nhưng nó tìm cách gửi cho một lá thư. Trong thư , nó vốn là một học t.ử bình thường của thư viện, Nam Cung đến thư viện của bọn nó giảng học, nó chút tài năng, thu nó tử, dẫn nó du học mở mang kiến thức, nó màng cha khuyên can, kiên quyết theo, nhưng khi rời nhà, Nam Cung liền đổi như một khác, nhiều , nhiều …”
Từ ngữ đó khó thành lời, Phương Thanh Hòa thực sự thể thốt , nàng từ trong túi áo lấy một phong thư đưa tới: “Ta khi thư, thể yên gì. Sáng nay, một lô hoa đưa đến huyện thành, Vệ Nguyên theo cùng. Ngoài cổng thành, cho nó một ít lộ phí chia tay, còn hiện giờ nó đang ở , cũng rõ.”
Tạ Doãn mở phong thư, thấy những chữ đỏ giấy, tay run lên bột, suýt chút nữa cầm vững thư.
Chàng huyện lệnh ba năm, xử lý ít vụ án, liếc mắt một cái liền nhận đây là huyết thư.
Đọc nội dung thư, càng trợn mắt căm phẫn, phản ứng đầu tiên là vu cáo.
Cậu quang minh lạc, thể chuyện bẩn thỉu như ?
Chàng nắm chặt thư, cánh tay run rẩy: “Nếu đây là thật, vì nó chạy? Vì báo quan?”
“Bởi vì đối diện với nó là ấu t.ử của Kiến Ninh Hầu, là thái đấu thư họa Nam Cung Xưởng vang danh thiên hạ, là ân sư danh nghĩa của nó, cũng là cữu cữu của đại nhân. Nó tin thế gian công lý, cũng tin .”
Một câu lạnh như băng của Phương Thanh Hòa dường như bóp nghẹt cổ họng Tạ Doãn, khiến nên lời.
Không qua bao lâu, Tạ Doãn cuối cùng cũng mở miệng, khàn giọng : “Chuyện chuyện nhỏ, chỉ dựa lời một phía của nàng và một bức huyết thư, vẫn đủ để kết án, ít nhất hãy để gặp Vệ Nguyên…”
“Ta bao giờ nghĩ vụ án sẽ kết luận. Ta chỉ là cam lòng thôi. Không cam lòng, nên suy nghĩ kỹ càng, vẫn quyết định sự thật cho .”
Ánh mắt Phương Thanh Hòa lạnh lẽo: “Ta thể một chìm trong bể khổ , tổng bạn đồng hành thì mới …”