Kẻ bạc tình muốn hủy hôn? Ta trồng trọt phát tài, hắn hối hận điên cuồng - Chương 245: Đại Kết Cục
Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:33:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Thanh Hòa ngẩng đầu, nhưng theo bản năng đè nén xuống, trong lòng là sự kinh ngạc và hoảng loạn thể che giấu.
Hoàng thượng nàng chăm sóc Lâm nãi nãi sáu năm?
Thôi Hoài Tín thu hết phản ứng của nàng đáy mắt, ánh sâu thẳm như vực: "Không cần kinh hoảng. Trẫm , là mẫu hậu lấy mạng tế phẩm mới xoay chuyển càn khôn, đổi lấy tất cả những gì trẫm ngày hôm nay. Khi mẫu hậu hấp hối để lời dặn, nếu một ngày nào đó trẫm lên ngôi cao, nhất định đối đãi t.ử tế với nàng. Trẫm hôm nay hỏi nàng, nàng gì? Chỉ cần trong khả năng của trẫm, điều gì chấp thuận."
Lượng thông tin khổng lồ va đập tâm trí Phương Thanh Hòa.
Chẳng lẽ Hoàng thượng cũng trọng sinh ?
Không đúng, trọng sinh nên như thế !
Ngài hẳn là một chuyện khác, nhưng rốt cuộc ngài bao nhiêu?
Bí mật trọng sinh của sẽ bại lộ ?
Đây là thẳng, là thăm dò?
Suy nghĩ kỹ , mỗi câu đều giống như một cái bẫy khổng lồ.
Thừa nhận chăm sóc Lâm nãi nãi sáu năm, thì cũng bằng với việc thừa nhận trọng sinh, thừa nhận còn ký ức của kiếp .
Nếu phủ nhận... nhưng Hoàng thượng thẳng thừng như , cũng trong tay ngài bằng chứng gì , phủ nhận , liệu gánh tội khi quân?
Sau lưng Phương Thanh Hòa tức khắc rịn một lớp mồ hôi lạnh.
Nàng ép bình tĩnh , lấy trán chạm đất, cung kính : "Hoàng thượng quá lời , thần phụ chỉ là tình cờ duyên với Lâm nãi nãi... Thái hậu nương nương, dám nhận công, càng dám cầu thưởng. Dân phụ... chỉ mong nhà bình an thuận lợi, ngoài thỉnh cầu nào khác."
Thôi Hoài Tín nàng thật sâu, dường như từ đôi mắt rủ xuống của nàng điều gì đó.
Sự im lặng lan tràn trong hoa sảnh, áp lực vô hình gần như khiến Phương Thanh Hòa thở nổi.
Mãi lâu , ngài mới dời ánh mắt , ngữ khí phân biệt hỉ nộ: "Thôi , cứ coi như nàng gì . Trẫm mẫu phi để cho nàng một thứ, trong đó đan d.ư.ợ.c nào thể chữa trị chứng thể hư của Lâm Đạc đại nhân ?"
Phương Thanh Hòa đây là một cái bẫy khác .
Nàng cân nhắc từng câu chữ, cẩn thận trả lời: "Thái hậu nương nương quả thực để cho thần phụ một phương t.h.u.ố.c và d.ư.ợ.c liệu kỳ lạ, thần phụ thể cố gắng thử một . thần phụ phu quân nhắc đến, Lâm đại nhân bệnh nặng lâu, thần phụ dám bảo đảm nhất định sẽ hiệu quả, chỉ thể hết sức ."
"Tốt!"
Trong mắt Thôi Hoài Tín xẹt qua một tia sáng hy vọng: "Chỉ cần nàng thể chữa khỏi bệnh cho tiểu cữu, trẫm sẽ trọng thưởng!"
"Thần phụ khấu tạ Thánh ân." Phương Thanh Hòa khấu đầu đáp lời.
Thôi Hoài Tín thêm gì nữa, chỉ sai cẩn thận thu bức họa, liền khởi giá hồi cung.
Tiễn chân vị đại thần , Phương Thanh Hòa một trong hoa sảnh lâu, chỉ cảm thấy mệt lả.
Lời của Thôi Hoài Tín lặp lặp trong đầu nàng, mỗi một chữ đều như một cái búa tạ gõ lòng nàng.
Ngài rốt cuộc bao nhiêu?
Cái " một nữa" đó... ý nghĩa gì?
Nhìn cảnh đông tiêu điều ngoài cửa sổ, nàng chỉ cảm thấy tiền đồ mịt mờ, trong lòng một mảnh hoang mang.
Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, một đạo thánh chỉ rực rỡ sắc vàng, sự vây quanh của quan viên Lễ bộ và nội thị trong cung, hùng dũng rầm rộ tiến đến Tần phủ.
"Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng Đế, Chiếu : Nay Binh Bộ Thị Lang Tần Dực, trong trận chiến diệt Bắc Mạc trung dũng đáng khen, công lao hiển hách, công cứu giá... đặc biệt phong là Định Bắc Hầu, để biểu dương công lao... Thê t.ử của y là Phương thị, ôn lương hiền thục, tuệ chất lan tâm, đặc biệt phong là Huệ An phu nhân, ban nhất phẩm cáo mệnh, tuế lộc ba trăm thạch, để biểu dương đức hạnh phái nữ..."
Thánh chỉ tuyên xong, bộ Tần phủ đều chìm trong sự cuồng hỉ tột độ và kinh ngạc khó tin.
Xuất hàn môn, một bước nhảy vọt trở thành hầu tước thế tập, đây là phúc quý và vinh dự lớn đến nhường nào!
Trong tiếng chúc mừng của thái giám tuyên chỉ, Tần Dực cúi đầu khấu tạ hoàng ân, thần sắc lộ một tia ngưng trọng.
Ánh mắt bất giác sang bên cạnh, Phương Thanh Hòa đối diện với , ánh mắt cũng phức tạp tương tự.
trong tình cảnh , cả hai thể gì.
Tiếp nhận thánh chỉ, Tần Dực tiễn quan viên Lễ bộ và thái giám tuyên chỉ , còn kịp chuyện với nhà một câu nào, các đồng liêu nhanh nhạy tin tức lũ lượt kéo đến tận cửa chúc mừng, mãi cho đến khi trời tối mới yên tĩnh.
Tiễn khách xong, hai vợ chồng cùng cha hai bên chuyện một hồi lâu, lúc mới thoát về phòng.
Không ngoài, vẻ ngưng trọng của Tần Dực cuối cùng cũng hiện rõ mặt: "Thanh Hòa, ý chỉ phong hầu hôm nay quá đỗi nặng nề . Ta đây từ quân sư đó ngóng tin tức, công cứu giá và công lao của đổi thể chỉ là tước bá truyền ba đời mà thôi, ngờ sẽ chờ một vị trí hầu tước thế tập vĩnh viễn đổi."
"Còn cáo mệnh phong hiệu của nàng nữa..."
"Theo , trong kinh thành, cáo mệnh phu nhân phong hiệu, hẳn quá năm ."
Phương Thanh Hòa ánh mắt dò hỏi trong mắt trượng phu, chuyện thể giấu mãi nữa.
Nàng hít sâu một , nhỏ: "Chàng còn nhớ từng với , ở Hà Đông thôn từng cứu một phụ nhân bệnh nặng ?"
Tần Dực gật đầu: "Nhớ, nàng bà khỏi bệnh rời ."
"Bà chính là sinh mẫu của Hoàng thượng, Từ Nhân Thái hậu."
Phương Thanh Hòa : "Lần đến kinh thành, chính là vì Tiên Đế cứu Từ Nhân Thái hậu, từ phía hỏi thăm tin tức Thái hậu. Ngày hôm qua Hoàng thượng giữ , liền nhắc đến Từ Nhân Thái hậu, rằng sẽ trọng thưởng, nghĩ, cái gọi là trọng thưởng, hẳn đều ứng nghiệm thánh chỉ hôm nay ."
Tần Dực đồng t.ử co , lập tức hiểu rõ chuyện.
Chàng ở bên cạnh Hoàng thượng mấy năm, rõ tình cảm quyến luyến của vị Đế vương đối với sinh mẫu.
Nếu Thanh Hòa từng công cứu giúp Từ Nhân Thái hậu, thì thánh chỉ hôm nay liền thể giải thích .
Trong lòng cuồn cuộn sóng dậy, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài thật dài, đưa tay ôm chặt thê t.ử lòng: "Thì là thế. Thanh Hòa, vốn dĩ còn quan thật , phấn đấu để đạt phu vinh thê quý, ngờ là nhờ phúc của nàng."
Giọng điệu của mang theo sự cảm khái, xót xa, cùng một tia kiêu hãnh phức tạp.
Phương Thanh Hòa nép lòng , cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của , sự mờ mịt và lạnh lẽo trong lòng tan ít.
Sự việc đến nước , tạm thời cũng con đường nào khác để , chi bằng cứ tận hưởng thứ mắt.
Nàng ngẩng đầu, trong mắt ánh lên ý tinh quái: “Tần Hầu gia cảm thấy giúp sức, ngài định tạ ơn thế nào?”
Tần Dực cúi đầu nàng, ánh mắt nghiêm nghị tan biến.
khẽ mỉm dịu dàng, ghé sát tai nàng, giọng trầm thấp đầy ám : “Thân dâng, bạc cũng trao, cả gia tính mạng đều gửi gắm nơi nàng, nghĩ kỹ , thật sự lấy gì báo đáp.
Suy tính , chỉ đành hứa cho nàng cả kiếp , nương t.ử bằng lòng chấp nhận chăng?”
Phương Thanh Hòa thở ấm nóng của phả vành tai nóng bừng, khẽ đ.ấ.m nhẹ một cái: “Đồ khéo ăn , hết hãy cùng sống cho trọn kiếp .
Kiếp … chuyện kiếp , ai mà chứ?”
Nàng nép lòng ấm áp, tạm thời gạt bỏ những ưu tư phức tạp.
Ánh nến chập chờn, soi rọi bóng hình hai ôm ấp, căn phòng tĩnh mịch.
Ngoài cửa sổ là đêm đông lạnh lẽo, nhưng trong phòng tràn ngập ấm say lòng .
Phương Thanh Hòa nhắm mắt , cảm nhận sự an yên khó , lắng nhịp đập đều đặn và mạnh mẽ lồng n.g.ự.c , đó là nơi chốn bình an nhất của nàng lúc .
Ngọn nến tiếng động, kéo dài bóng hình của họ, hòa quyện chặt chẽ, thể phân ly.
Dường như vốn dĩ nên như thế.
Và cũng sẽ như thế, dài lâu bất tận.
【Chính văn 】
Phiên ngoại: Phú quý về quê
Phú quý về quê, khác nào mặc gấm đêm.
Tần Dực Hầu gia tạm thời thể khoe khoang với xóm làng, nhưng cha và của thể mặt.
Đầu tháng ba, gió xuân ấm áp.
Hai gia đình Tần, Phương, rầm rộ trở về thôn Hà Đông.
Tần Chí Cường cách tạo bất ngờ.
Hắn đề nghị nghỉ một đêm ở dịch trạm cách nhà năm mươi dặm, đó sai tiêu sư cưỡi ngựa phi nhanh về nhà báo tin.
Ngày hôm , khi hai gia đình ăn mặc chỉnh tề, sáng sủa trở về, còn cách xa thấy dân làng đón.
Tiền thị và Ngô Hạnh Hoa từ trong màn xe cảnh bên ngoài, vội vàng chỉnh sửa trâm vàng đầu, trang điểm mặt, nhất định xuất hiện với dáng vẻ nhất.
Xe ngựa dừng vững vàng, màn xe vén lên, Tiền thị và Ngô Hạnh Hoa bà v.ú dìu xuống xe, phong thái đoan trang.
Y phục bằng gấm vóc mới tinh, sáng chói, ánh mặt trời lấp lánh như nước chảy đó, trâm vàng và châu hoa nặng trịch, lấp lánh búi tóc, cùng với khí chất cao quý tỏa từ họ, gần như lóa mắt .
Tần Chí Cường và Tần Chí Thành đón, hầu như dám nhận .
Dân làng vây xem càng lập tức im phăng phắc.
chỉ một lát , bùng lên những tiếng xì xào bàn tán lớn hơn.
“Ôi trời đất ơi! Đây… đây thật sự là Tiền đại nương và Ngô thím ?”
“Nhìn cái chất liệu kìa, là đầu tiên thấy loại vải vóc phát sáng đó!”
“Cái trâm vàng đầu còn to hơn ngón tay , đáng giá bao nhiêu bạc chứ?”
“Ngoan ngoãn, từ kinh thành trở về quả nhiên khác biệt, giống như trong tranh !”
Tiền thị những lời than phục ngưỡng mộ hề che giấu bên tai, trong lòng ngọt ngào như uống mật, nụ mặt ngừng , đôi mắt gần như híp thành một đường chỉ.
Nàng ưỡn thẳng lưng, cái cảm giác “ ruột của Hầu gia” bỗng dưng trỗi dậy.
Tuy nhiên, nàng cũng bày cái vẻ lão phu nhân của Hầu phủ mặt những dân làng quen mấy chục năm, chẳng cần thiết.
Nàng nhiệt tình vẫy tay chào những quen, giọng sang sảng, toát lên vẻ mật như thường ngày: “Lý tỷ, thằng Trụ, Chu thím, các vị đến thật đúng lúc đó!
Ta mang về ít điểm tâm, trái cây kinh thành, các vị rảnh rỗi thì đến nhà nếm thử cho !”
Dân làng sủng ái mà kinh hãi, liên tục xua tay:
“Không dám dám! Ngài nay là của Hầu gia, nhân vật chỉ trong kịch, chúng tiểu dân nào dám…”
“Phải đó đó, ngài quá đề cao chúng tiểu dân !”
Tiền thị mặt nghiêm , giả vờ tức giận: “Nói gì thế! Tình nghĩa mấy chục năm, gì mà dám?
Con trai là con trai , là , nó quan to đến mấy cũng ảnh hưởng đến việc chuyện qua với các vị.
Đừng khách sáo với , ngày mai tất cả đến nhà ăn điểm tâm!”
Ngô Hạnh Hoa, với phận vợ của Hầu gia, nhận nhiều sự chú ý như Tiền thị.
Tuy nhiên, con trai con gái của nàng đều giỏi giang, nên nàng cũng ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng.
Hai gia đình chia tay ở cổng Tần gia, ai về nhà nấy.
Tiền thị bước sân, thấy tiếng trẻ con thút thít.
Mã Kiều Kiều đang ôm một đứa bé quấn trong khăn lụa đỏ giữa sân, mặt lộ rõ vẻ hớn hở: “Cha, nương, cuối cùng cũng về !”
Tiền thị thấy Mã Kiều Kiều, mắt sáng rỡ: “Sinh ? Sinh lúc nào ?”
Nàng ba bước thành hai bước xông tới, thấy đứa bé trong tã lót mặc y phục màu hồng, liền : “Ôi chao, cháu gái ngoan của bà, mau để bà bế một cái!”
Cẩn thận tiếp nhận đứa bé, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của cháu gái, nụ của Tiền thị càng thêm rạng rỡ.
Tần Phú Quý cũng ghé bên cạnh, đến nỗi miệng ngậm .
Tiền thị bế cháu gái quý hiếm một lúc lâu mới nhớ một chuyện: “Lão gia, mau lấy cái bọc trong tay Chu bà t.ử đây, đồ đạc mà chú thím của con bé chuẩn đều ở trong đó.”
Không cần Tần Phú Quý tay, Chu bà t.ử đưa gói đồ đến.
Tiền thị giao đứa bé cho Mã Kiều Kiều, từ gói đồ lấy một vòng cổ vàng và một đôi vòng tay vàng: “Tiểu Bảo Nhi, chú thím con ở kinh thành cũng nhớ con, sớm chuẩn quà cho chúng mang về, xem con thích ?”
Tiếng chuông nhỏ lanh lảnh vòng tay thu hút sự chú ý của đứa bé, mắt nó vô thức dõi theo chiếc vòng.
Tiền thị thấy : “ là một tiểu linh lợi, con cũng đồ chú thím tặng là đồ ?”
Mẹ của Mã Kiều Kiều là Triệu thị ở bên cạnh khen: “Đứa trẻ phúc khí, sinh ngày mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, tháng thì ông bà mang phúc lớn về, đúng là rơi ổ phúc !”
Tiền thị , nắm lấy tay Triệu thị, cảm kích : “Thông gia, thật sự vất vả khi đến đây chăm sóc Kiều Kiều ở cữ.
Mau nhà , hai chúng chuyện hàn huyên.”
Triệu thị là hiểu chuyện, vợ chồng Tiền thị xa nhà mấy tháng, chắc chắn nhiều chuyện với nhà, liền cáo từ, ngày mai sẽ .
Tiễn Triệu thị , cả nhà rộn ràng bước chính sảnh.
Tiền thị kịp nghỉ ngơi, lập tức chỉ huy các bà v.ú và nha mở những chiếc rương lớn mang về, bắt đầu phân phát quà.
Vợ cả, vợ hai và vợ ba của các con trai kinh thành, cùng với mấy đứa cháu nội, cháu ngoại, mỗi đều phần.
Cho con trai con dâu là vải vóc thượng hạng, trang sức tinh xảo; cho cháu trai cháu gái là bút mực giấy nghiên, đồ chơi mới lạ và kẹo bánh điểm tâm thịnh hành ở kinh thành.
Trong chính sảnh tràn ngập tiếng reo hò bất ngờ khi mở quà và tiếng của trẻ con.
Tiền thị đầy đàn con cháu, cảm giác mãn nguyện gần như tràn ngập.
Nàng bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về những điều mắt thấy tai ở kinh thành: tường thành hoàng cung hùng vĩ, phố xá náo nhiệt, vô vật phẩm quý giá, còn vẻ hoành tráng của Hầu phủ… khiến nhà mà ngây ngẩn cả .
“Mấy đứa nhỏ ,” Tiền thị chỉ mấy đứa cháu trai lớn, “ học hành cho thật giỏi!
Học , tới bà nội kinh thành, sẽ dẫn theo các con, để các con cũng mở mang tầm mắt, thấy tận mắt thế sự!”
Các đứa trẻ hưng phấn đến nỗi mặt đỏ bừng, liên tục gật đầu.
Tiền thị đến khô cả cổ họng, bưng chén lên ẩm.
Vương Mẫn Lệ, nãy giờ xen lời nào, cuối cùng cũng nắm lấy cơ hội, tò mò chỉ mấy lạ mặt đang cung kính trong sân hỏi: “Mẹ, mấy vị bên ngoài là ai , họ gọi là lão phu nhân?”
Tiền thị đặt chén xuống, tấm lưng khom xuống lập tức thẳng tắp hơn, mặt lộ vẻ tự mãn “cuối cùng cũng hỏi đúng trọng tâm”.
“Mấy đó là hạ nhân mới thêm nhà .
Con bé Thanh Hòa chu đáo, nhà bây giờ như xưa nữa, cần trông nom cửa mặt, hầu hạ, nên sắp xếp cho chúng sáu .”
Nàng bẻ ngón tay đếm: “Một phu xe, một coi cổng chạy việc, một bếp nương chuyên lo bếp núc, và ba bà v.ú giặt giũ quét dọn việc vặt.
Sau , mấy đứa các con cũng sẽ thảnh thơi hơn, cần tự tay việc nữa.”
Lời , trong nhà tự nhiên một trận hoan hô, đặc biệt là ba nàng dâu, trong lòng thật sự vui.
Tiền thị thấy ai chờ nàng tiếp, liền hắng giọng, cố ý nâng cao âm lượng, để những trong nhà ngoài sân đều rõ: “Ta cũng là kinh thành mới , phu nhân là một cách gọi cáo mệnh chính thức, là nữ quyến của quan lớn từ nhị phẩm trở lên mới gọi!
A Dực nay là Hầu gia đường đường chính chính, chính nhất phẩm, cho nên, hạ nhân trong phủ đều gọi là lão phu nhân.”
Lời giải thích khiến mấy đứa con trai con dâu thấy lạ lùng kính sợ.
Tiền thị hưởng thụ cảm giác tôn quý mà sự đổi phận mang , trong lòng sung sướng đến mức nào, chỉ cảm thấy cuộc sống thật sự càng ngày càng ý vị, còn ngọt hơn cả mứt quả kinh thành vài phần.
Tần Phú Quý, nãy giờ xen nhiều, thấy lão bà khoe khoang gần đủ , cuối cùng cũng tìm cơ hội mở lời.
Ông chắp tay lưng, hai bước trong chính sảnh, sang Tần Chí Cường dặn dò: “Lão đại, hai ngày con mau dọn dẹp đồ đạc trong phòng của các con, dời ngoài.”
Tần Chí Cường và Tần Chí Thành, những kinh thành, đều ngạc nhiên: “Cha, đại ca đang ở lành, tại dọn nhà?”
Tần Phú Quý vuốt râu, mặt lộ rõ vẻ tự hào: “A Dực nay là Hầu gia, nhà thiếu những quý khách ghé thăm, quan địa phương bái phỏng, nếu họ đến, thấy sân nhà lộn xộn thế , thể thống gì?
Ta và các con bàn bạc , sẽ xây thêm một cái sân nữa nhà A Dực, gia đình đại ca sẽ chuyển đến đó ở, sân sẽ chuyên dùng để tiếp khách.”
Tần Chí Cường , vội vàng : “Cha, là con chuyển sang đó, để đại ca ở trong sân của con?”
Bốn cái sân ban đầu sắp xếp theo tuổi, thể để đại ca ở cuối cùng ?
Tần Chí Cường hiểu ý em trai, : “Con đừng lỡ việc ở nhà mới.
Lần kinh thành học ít kiến thức, đang định tay một phen đấy!
Tuy nhiên, khi nhà cửa xây xong, chỉ đành phiền con và lão tam một thời gian.”
“Làm phiền gì chứ, một nhà khách sáo!” Tần Chí Cường và Tần Chí Thành đồng thanh .
Trong nhà , tiểu viện toát lên sức sống và sự ấm áp từng …
Phiên ngoại: Oán cũ năm xưa
Bên nhà họ Phương, tuy ít những dân làng hiếu kỳ, nhưng tộc nhân họ Phương và cả đại gia đình họ Ngô, cũng kém phần náo nhiệt.
Cuối cùng cũng trong sân, Phương Hoành Thịnh chỉ tấm biển che bằng vải đỏ ở phía : “Đây chính là tấm biển do Hoàng thượng ngự bút tự tay đề tặng ?”
Chuyện là khi Thanh Điền vẽ chân dung cho Tiên Thái hậu, tháng giêng nhận tấm biển ngự bút và phần thưởng trăm lạng vàng.
Phương Hưng Vượng giấu niềm vui, sớm thư về khoe khoang.
Phương Hoành Thịnh sợ biến cố, nên giấu kín tin tức , mãi đến tận bây giờ mới …
Phương Hưng Vượng tự hào gật đầu, cẩn thận vén tấm vải đỏ, để lộ tấm biển nền gỗ mun, chữ sơn son thếp vàng, bốn chữ “Bút Thông Tạo Hóa” lấp lánh ánh nắng, toát lên vẻ uy nghiêm hoàng gia khó tả.
Con dấu đế vương màu đỏ tươi ở phía bên trái, như một nét chấm phá cuối cùng, khiến dám thẳng.
Cả sân , bao gồm tộc nhân họ Phương và thích họ Ngô, đều nín thở, trợn tròn mắt.
Mấy vị tộc lão tuổi, càng kích động đến nỗi râu tóc run rẩy, lẩm bẩm niệm “Tổ tông phù hộ”.
Phương Hưng Vượng dẫn những đang kinh ngạc đến mức gì trong sân cúi đầu lạy ba lạy tấm biển.
Khi bái lạy, cả sân im phăng phắc, chỉ tiếng trán chạm đất trầm đục.
Sau khi dậy, cũng chỉ dám tiến gần vài bước, kiễng chân, vươn dài cổ để kỹ, đến cả một tiếng thở mạnh cũng dám, càng đừng đến việc đưa tay chạm .
Xem xong ngự bút bảo bối, Phương Hoành Thịnh nóng lòng hỏi: “Hưng Vượng, tộc chuyện đại hỷ như , nhất định mở từ đường, cáo tế tổ tông!”
Việc thể giúp con trai lộ mặt, Phương Hưng Vượng đương nhiên sẽ từ chối.
Khi bàn bạc việc tế tổ, Phương Hoành Thịnh đề xuất lập riêng một trang gia phả cho Thanh Điền, đề nghị cũng nhận sự đồng tình của tất cả .
Ngày mùng sáu tháng ba, Phương gia tế tổ, bốn chữ lớn “Bút Thông Tạo Hóa” do Hoàng thượng ngự bút tự tay đề tặng, trong làn khói hương nghi ngút càng thêm uy nghiêm và bề thế.
Theo sự sắp xếp của Phương Hoành Thịnh, Thanh Điền, thiếu niên mang vinh quang tột đỉnh cho gia tộc, long trọng mời đến hàng đầu, sánh vai với tộc trưởng.
Vị trí , tiếng nào tuyên bố địa vị mới và thể tranh cãi của trong tộc.
Cũng chính lúc , tin tức Thanh Điền vẽ tranh cho Hoàng thượng và khen ngợi vang dội như chắp cánh, tức thì lan truyền khắp mười dặm tám hương.
Mỗi ngày, ngưỡng cửa nhà họ Phương gần như giẫm nát.
Không ít hào phú thương danh mà đến, mang theo vàng bạc lớn, cầu một bức ngự bút của Thanh Điền.
Những mở miệng là ngàn lượng bạc, còn giá cả thể thương lượng.
Nghĩ Thanh Điền chỉ cần vẽ vài bức tranh là đủ bằng mấy năm lao động của cả nhà, Phương Hưng Vượng vô cùng nóng mắt.
lời đến miệng, bỗng nhớ lời dặn dò của con gái khi rời kinh: “Cha, chuyện của Thanh Điền, nên hỏi ý kiến Lê nhiều hơn, hiểu rõ hơn chúng .”
Phương Hưng Vượng từ chối một nhóm xong, vội vàng tìm Lê Yến.
Lê Yến đang trong sân thưởng , Phương Hưng Vượng rõ ý định, giọng điệu ông chút nghi ngờ: “Không !”
“Hả?” Phương Hưng Vượng ngẩn , ngờ Lê Yến từ chối thẳng thừng như .
Lê Yến sợ sự thiển cận của Phương Hưng Vượng sẽ hủy hoại Thanh Điền, kiên nhẫn giải thích: “Thanh Điền tương lai là một đại sư khai tông lập phái, một họa sĩ đường phố, nếu vì nịnh nọt khác, kiếm tiền mà vẽ, vẽ nhiều , khó tránh khỏi tâm tư phù phiếm, kỹ pháp cũng dễ trở nên thợ vụng.
Điều chỉ tiêu hao tình yêu thuần túy của đối với hội họa, mà còn phí hoài thiên phú và linh khí khó của .
Điều quan trọng nhất bây giờ của là đặt nền móng, là học tập, là trầm lắng!”
Phương Hưng Vượng vốn từ tận đáy lòng khâm phục Lê Yến, cộng thêm lời dặn dò của con gái, vì thế coi lời của Lê Yến là kim chỉ nam.
“Vâng, sẽ theo lời , bên ngoài Thanh Điền cần chuyên tâm học nghiệp, trong nhà bế môn tạ khách…”
“Không thể thẳng thừng như .”
Lê Yến ngắt lời Phương Hưng Vượng: “Hiện nay thế đạo , nổi danh khó khó, dễ cũng dễ.
Thanh Điền chút danh tiếng, thì tìm cách duy trì, điều hại gì cho tương lai của .”
ông suy nghĩ một lát, : “Người hãy dọn dẹp một căn nhà trong khu suối nước, dùng để trưng bày tranh của Thanh Điền, những hứng thú thể đến tham quan.
Ngoài , mỗi năm đưa ba đến năm suất, do hoặc Thanh Điền chọn hữu duyên, để vẽ tranh cho họ.
Vật hiếm mới quý, giữ chút bí ẩn, danh tiếng đó mới đáng giá, cũng sẽ lỡ việc tiến bộ của .”
“Vâng , tất cả đều theo sắp xếp!”
Phương Hưng Vượng thực hiểu rõ nguyên nhân Lê Yến sắp xếp như , nhưng Thanh Hòa , để mỗi việc giỏi, phương diện chắc chắn bằng Lê, thì đừng nêu ý kiến, cứ thành thật theo là .
“Ta sẽ lập tức tìm dọn trống sân, Lê lúc nào rảnh rỗi thì ghé qua xem một chút, xem cần bố trí thế nào.”
Lê Yến vuốt râu mỉm : “Không thành vấn đề, khi nào dọn xong chỗ sẽ đến.”
Có lời của Lê Yến, trong lòng Phương Hưng Vượng cũng coi như kế hoạch, yên tâm dọn dẹp sân.
sân kịp dọn xong, Phương Hoành Thịnh xoa tay tìm đến tận cửa.
Phương Hưng Vượng thấy vẻ sốt ruột gần c.h.ế.t ruồi của Phương Hoành Thịnh, hỏi: “Tộc trưởng, chuyện gì khiến khó xử đến ?
Hay là cứ , chỉ cần thể , nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Là chuyện của cha ngươi.” Phương Hoành Thịnh ấp úng vài tiếng, cuối cùng cũng mở lời, “Cha ngươi Tết cảm lạnh, ban đầu mấy để ý, ngờ bệnh càng lúc càng nặng, giờ gầy đến chỉ còn trơ xương, thầy t.h.u.ố.c lẽ chống cự bao lâu nữa.
Ngươi xem, nên gặp mặt cuối ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-bac-tinh-muon-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-han-hoi-han-dien-cuong/chuong-245-dai-ket-cuc.html.]
ông liếc sắc mặt Phương Hưng Vượng, hạ giọng : “Ta đây ông với ngươi, nhưng…
Dù cũng là cha con ruột thịt một đời, sợ ngươi bỏ lỡ gặp mặt cuối , nghĩ sẽ cảm thấy hối tiếc.”
Phương Hưng Vượng lời xong, nụ nhạt dần, trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu: “Được, xem.”
Bước căn nhà cũ ở nhiều năm, Phương Hưng Vượng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Bốn em trai hiếm khi đều ở nhà, thấy đến, chỉ Phương Hưng Tài chào , Phương Hưng Phúc thì mắt láo liên, còn Phương Hưng Văn và Phương Hưng Võ thì trong mắt lộ rõ vẻ ghen ghét.
ông bước gian nhà phía đông, Phương Hữu Căn đang co ro giường, hốc mắt sâu hoắm, gò má cao ngất, quả thật chỉ còn là một bộ xương bọc da.
Có lẽ động tĩnh khi nhà đ.á.n.h thức Phương Hữu Căn, ông khó nhọc mở hai mắt, rõ đến, mặt hiện lên nụ : “Lão… lão đại, con đến thăm …”
Phương Hưng Vượng thẳng thừng : “Tộc trưởng bảo đến gặp cuối.”
“Ngươi, ngươi!” Lời khiến Phương Hữu Căn lập tức kích động, cổ họng phát tiếng khò khè, “Ngươi cái đồ bất hiếu tử, ghi thù, đến c.h.ế.t, c.h.ế.t cũng quên…”
Lý thị co rúm trong bóng tối ở góc phòng, còn vẻ cay nghiệt như xưa, đôi mắt đục ngầu lảng tránh, đến cả dũng khí đối mặt với Phương Hưng Vượng cũng biến mất .
Ánh mắt Phương Hưng Vượng chỉ dừng nàng một thoáng, đó khẽ một tiếng, ưỡn thẳng lưng, nhanh chân bước về phía ngôi nhà mới náo nhiệt…
Phiên ngoại: Chàng ghen cả chuyện ư?
Ngày mười sáu tháng tư, Phương Thanh Hòa nhận thư từ nhà gửi đến, một tập dày cộp, lấy xem thì đến hơn hai mươi tờ giấy.
Nàng phân loại theo nét chữ, trong đó thư của cha nàng, của cha chồng nàng, của Lê, của Tiểu Thạch Đầu, và cả của Vương Mẫn Lệ.
Cha nàng trong thư kể về sự phong quang thể diện khi trở về thôn, sự kiêu hãnh tự đắc khi tế tổ, và sự tâng bốc của khi tổ chức tang lễ cho ông nội.
“Sau khi nội tổ phụ qua đời, tộc trưởng hỏi , tang lễ nên tổ chức thế nào, lập tức lấy hai mươi lượng bạc, là cứ cho thật náo nhiệt thì thôi.
Ngươi , đều khen lòng hiếu thảo! Nói phụ đối đãi với như mà vẫn lo cho một đám tang huy hoàng, khắp vùng chẳng tìm đứa con hiếu thuận như thế..."
Tần Dực từ lúc nào xích gần, nội dung thư : "Nhạc phụ đây mối mua bán thật lời, hai mươi lượng bạc mua danh tiếng cho ."
Phương Thanh Hòa nhanh chóng lướt qua cuối thư, đầu hỏi: "Trong thư của cha đều gì?"
"Cũng tương tự thư của nhạc phụ nhạc mẫu, chỉ khi về nhà thì nhà cửa náo nhiệt đến mức nào. Phải , nhị tẩu sinh một cô con gái, đặt tên là Minh Chỉ."
Phương Thanh Hòa bật : "Lại là một cô bé nữa, đúng bạn với Minh Huyên nhà đại ca."
Tính toán ngày tháng, tam tẩu chắc cũng sắp sinh ."
Tần Dực cúi , nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nàng: "Đợi hài t.ử của chúng đời, mười tỷ, thật náo nhiệt."
Phương Thanh Hòa vỗ nhẹ tay trượng phu: "Vẫn lộ bụng mà, thể sờ gì?"
"Mặc kệ lộ bụng , dù cũng ở bên trong ."
Tần Dực cố chấp đặt tay trở : "Ban ngày ở nhà, nên tranh thủ buổi tối quen với nó nhiều hơn ."
Phải , lát nữa thư về nhà, nên báo tin cho họ ?"
Phương Thanh Hòa chút phiền não : "Đương nhiên là , chỉ sợ họ yên tâm, đến bầu bạn với , thì năm nay chẳng cần gì nữa, chỉ riêng việc đường thôi cũng đủ mệt ."
Tần Dực kéo một chiếc ghế bên cạnh nàng, ôm nàng : "Thật cũng mong trưởng bối ở bên."
Phủ của chúng tuy các bà v.ú lớn tuổi, nhưng chắc chắn tận tâm bằng nương và nhạc mẫu."
"Chàng đợi nghĩ thêm ." Phương Thanh Hòa thở dài một tiếng, chuyển sự chú ý: "Trước tiên hãy xem những bức thư khác."
Phần lớn thư của Lê đều là khen Thanh Điền gần đây vẽ những bức họa gì, còn phần nhỏ còn thì dặn Thanh Hòa mua t.h.u.ố.c màu, cụ thể mua ở , mua thứ gì, trong thư đều rõ ràng.
Thư của Tiểu Thạch Đầu thì mang phong cách cá nhân rõ rệt, lải nhải sáu trang giấy, nội dung chính chỉ hai điều: thứ nhất, cũng đến kinh thành! Thứ hai, quyết định việc sẽ khi lớn lên, đó là giúp Thanh Điền quản lý họa thất, và đàm phán giá cả với những mua tranh, để Thanh Điền thể chuyên tâm vẽ tranh.
"Ý tưởng của Tiểu Thạch Đầu cũng tồi, nếu Thanh Điền chuyên tâm vẽ tranh, quả thực cần một như giúp lo liệu chuyện vặt."
Phương Thanh Hòa đưa bức thư cho Tần Dực, xem thư của Vương Mẫn Lệ.
Thư của Vương Mẫn Lệ lẽ là chứa nhiều thông tin nhất.
Nàng kể về tin Hạ Chí Cao c.h.ế.t.
Sau khi Hạ Chí Cao loạn đòi tự sát, từ nửa điên thành điên thật, hơn một năm sống thoi thóp, c.h.ế.t tháng Chạp năm ngoái trong căn nhà tranh cuối thôn. Nghe khi phát hiện, mọc đầy đốm.
Hạ gia tang sự, chỉ cuộn trong một manh chiếu, chôn cất qua loa.
Lý Thúy Hoa trở thành quả phụ, chịu nổi sự giày vò của chồng Trương thị, nên nhảy sông tự tận.
Trương thị bức t.ử con dâu, Lý gia tìm đến tận cửa, hai nhà đ.á.n.h một trận, Trương thị ngã một cú, liệt, Hạ Lương Tài liền đuổi bà khỏi nhà, mặc cho bà tự sinh tự diệt.
Thế nhưng Trương thị kiên cường, cho đến khi bức thư gửi , bà vẫn còn sống sót.
"Người tám trăm năm liên quan đến nàng , c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi, tam tẩu thế mà còn cố ý thư báo cho nàng , thật là rảnh rỗi quá mức."
Sự bất mãn của Tần Dực vô cùng rõ ràng, đợi Phương Thanh Hòa xong, liền vò nát tờ thư vứt .
Phương Thanh Hòa chút kinh ngạc: "Yên lành tự nhiên, vui ?"
"Ta mới vui!"
Tần Dực cứng rắn: "Nàng bây giờ là đang mang thai, ít xem những thứ tạp nham đó ."
Phương Thanh Hòa đường quai hàm căng thẳng và đôi môi mím chặt của , liên tưởng đến câu " tám trăm năm liên quan" của , trong lòng bỗng chốc sáng tỏ như gương.
Nàng nhịn "phụt" một tiếng bật , vươn tay véo má : "Tần hầu gia, ghen tuông xa , còn, còn so đo chuyện ?"
"Ai ghen tuông chứ!"
Tần Dực cứng miệng, đầu tránh tay nàng, vành tai khẽ đỏ lên: "Ta chỉ là cảm thấy... loại chuyện dơ bẩn , vô cớ vấy bẩn mắt nàng, quấy nhiễu sự thanh tịnh của nàng. Nàng giờ là đang mang thai, thì nên những chuyện vui vẻ hơn."
Trong lòng Phương Thanh Hòa ấm áp, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của thật thú vị.
Nàng cố ý ghé sát , ngẩng mặt : "Thật sự vì nghĩ đến là vị hôn phu của mà trong lòng chua xót ?"
Tần Dực trúng tim đen, càng thêm lúng túng.
"Ta đó gọi là chua xót, là cảm thấy nàng đáng!" Tần Dực cứng cổ giải thích, "Cái tên vô dụng đó, tư cách gì vị hôn phu của nàng?"
Phương Thanh Hòa bật , ngẩng đầu chủ động đặt một nụ hôn lên mặt : " , tư cách, cho nên dứt khoát lui hôn, gả cho ."
Nụ hôn dịu dàng lập tức xoa dịu chút chua xót còn sót trong lòng Tần Dực.
Hắn đặt bàn tay to lớn trở bụng nàng, cảm nhận sự vững chãi và ấm áp thuộc về tương lai chung của họ...
Phiên ngoại: Nguyên nhân trọng sinh
Lâm Tranh gặp t.a.i n.ạ.n xe, khi mở mắt nữa, nàng trở thành tứ tiểu thư Lâm Tranh của phủ Công bộ Thị lang triều Đại Khánh.
Ngay đó, một âm thanh điện t.ử vô cảm vang lên sâu trong tâm trí nàng: 【Lâm Tranh, ngươi chấp nhận nhiệm vụ của hệ thống , phò tá Tứ hoàng t.ử Thôi Lẫm đăng cơ .
Nhiệm vụ thành công, ngươi sẽ thể trở về gian ban đầu.】
Lâm Tranh ở gian ban đầu , tiền tiết kiệm, nhưng ở đó, nhân quyền cơ bản của nàng đảm bảo.
Không như nguyên chủ, chỉ vì cãi bà nội vài câu, phạt quỳ từ đường giữa mùa đông giá rét, kết quả là mất mạng...
Vì tự do, nàng quả quyết chấp nhận nhiệm vụ mà hệ thống ban bố.
Ban đầu, đây giống như một trò chơi chiến lược độ khó cao.
Cô mẫu của Lâm Tranh là sủng phi của đế vương, nàng mượn cơ hội nhập cung, đó dựa "đoạn dự đoán" và "vầng sáng thiện" mà hệ thống cung cấp, hóa thành một tia sáng thầm lặng nhưng đáng tin cậy trong những năm tháng gian nan của Thôi Lẫm, đỡ vô minh thương ám tiễn, tìm cho chỗ dựa mẫu tộc, giúp chiêu mộ hiền tài.
Mười năm dốc hết tâm huyết.
Khi Thôi Lẫm triều đường tỏ rõ tài năng, trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị trữ quân, hệ thống nữa ban bố nhiệm vụ: 【Phát hiện nhân vật chính Thôi Lẫm nảy sinh ràng buộc tình cảm sâu sắc với ký chủ. Kích hoạt nhiệm vụ phụ ẩn: Một đời một kiếp một đôi .
Yêu cầu nhiệm vụ: Ký chủ cần trở thành yêu duy nhất của Thôi Lẫm, kết giao mối quan hệ bạn đời trọn đời với .
Phần thưởng nhiệm vụ: Quyền hạn lưu vĩnh viễn và tài nguyên tối cao của thế giới .】
Đầu ngón tay Lâm Tranh chợt lạnh buốt.
Nàng thanh niên mắt chút uy nghi đế vương, phía là bản đồ phả hệ thê khổng lồ, đó là một phần nền tảng của quyền lực.
Nàng gần như lập tức trong ý thức dứt khoát đáp : "Từ chối."
【Từ chối thực hiện nhiệm vụ phụ. Chương trình trừng phạt khởi động: Tiêm chất xúc tác cảm xúc cưỡng chế.】
Sau âm thanh điện t.ử lạnh lẽo, một luồng nóng bỏng thể kháng cự chợt bùng nổ từ tim, lập tức nuốt chửng tứ chi bách hài.
Lý trí mà nàng tự hào sức mạnh ngang ngược xé tan thành từng mảnh.
Trong tầm mờ nhạt, gương mặt lo lắng khẩn trương của Thôi Lẫm tiến gần, thở nóng rực phả bên cổ nàng, như đốm lửa cuối cùng châm ngòi củi khô.
Trước khi ý thức chìm xuống, nàng chỉ kịp khắc ghi lời nguyền sâu sắc nhất trong lòng: "Hệ thống... ngươi chỉ là một kẻ môi giới mại dâm!"
Khi tỉnh dậy, cơ thể như tháo rời lắp ráp , mỗi tấc xương đều còn sót cơn đau âm ỉ đầy sỉ nhục.
Thôi Lẫm ôm nàng, như thể nhặt bảo bối: "A Tranh, xin nàng, ngờ Triệu trắc phi bỏ t.h.u.ố.c , càng ngờ chén đó nàng uống .
nàng yên tâm, tuyệt đối sẽ phụ nàng, sẽ lập tức đến Lâm gia cầu hôn!"
Nàng từ chối đề nghị của Thôi Lẫm, Thôi Lẫm cũng đồng ý giả vờ chuyện từng xảy .
Thế nhưng ngờ đầu , Thôi Lẫm trực tiếp báo tin cho Lâm gia, trong nhà bắt đầu chuẩn chuyện nàng xuất giá.
Từ đầu đến cuối, một ai hỏi qua ý kiến của nàng.
Một tháng , nguyệt sự của nàng trì hoãn, nàng đoán lẽ mang thai.
Nàng mua t.h.u.ố.c phá t.h.a.i chuẩn uống, nhưng chén t.h.u.ố.c còn đưa đến miệng rơi xuống đất.
Giọng lạnh lẽo của hệ thống như sâu bám xương: 【Phát hiện ký chủ tồn tại uy h.i.ế.p trí mạng đối với nhân vật cốt lõi nhiệm vụ, thực thi hình phạt cấp cao nhất.】
Một luồng điện giật kịch liệt xuyên qua xương sống, nàng co giật mềm nhũn ngã xuống, đến cả sức lực để nhấc ngón tay cũng tước đoạt.
Khoảnh khắc , nàng thực sự nhận , cái "hệ thống ruột" , biến thành ch.ó săn của Thôi Lẫm và huyết mạch của .
Ngay đó, nàng m.a.n.g t.h.a.i gả vương phủ, trở thành trắc phi của Thôi Lẫm.
Lúc Thôi Lẫm cần nàng giúp đỡ nữa, dựa nền tảng mà nàng gây dựng nhiều năm, thuận lợi đăng cơ.
Sau đó, nàng phong Thục phi, vạn ngàn sủng ái đều đổ dồn nàng.
"Sủng ái" của tân đế là một cái lồng giam ngột ngạt.
Hắn say mê phác họa nét mày ánh mắt nàng, nhưng khi phát hiện một tia mơ hồ trong mắt nàng, nổi cơn thịnh nộ.
"Tranh Nhi, mắt nàng, tim nàng, chỉ thể trẫm, nghĩ về trẫm!"
Hắn véo cằm nàng, lực đạo mạnh đến mức suýt vỡ xương.
Để giam giữ nàng chặt chẽ bên , thậm chí còn ban cho nàng một phận mới vô lý – Ngự tiền Thị Mặc cung nữ (Cung nữ hầu hạ mài mực mặt vua).
Nàng cần ở bên Thôi Lẫm lúc nơi, một cái bóng xinh nhưng câm lặng.
Những cũ từng cùng nàng hoạn nạn, như thể một cục tẩy vô hình xóa .
Bạn bè thiết nhiều năm "theo phu quân ngoài nhậm chức", phi tần địa vị thấp từng cận "nhiễm bệnh bạo bệnh mà c.h.ế.t", cung nữ quen thuộc "về quê kết hôn", ngay cả một tiểu thái giám trẻ tuổi chỉ lỡ nàng thêm hai , cũng tìm cớ đ.á.n.h c.h.ế.t.
Nàng trở thành một hòn đảo cô độc, bốn phía là biển tuyệt vọng sâu thấy đáy mang tên tình yêu đế vương.
Sát ý, nảy sinh một buổi trưa ve kêu ồn ã.
Nhìn chút phòng ngủ gục bàn, động mạch cảnh lớp da mỏng khẽ giật, Lâm Tranh nắm chặt cây trâm vàng mài sắc trong tay áo.
Ngay khoảnh khắc nàng nghiêng lao , một luồng điện kinh hoàng vượt xa đó đột ngột xuyên qua .
【Phát hiện ký chủ tồn tại uy h.i.ế.p trí mạng đối với nhân vật cốt lõi nhiệm vụ, thực thi hình phạt cấp cao nhất.】
Cơn đau kịch liệt khiến nàng lập tức mất tiếng, như một khúc gỗ mục nặng nề ngã nhào xuống đất, cây trâm vàng tuột khỏi tay, lăn tấm t.h.ả.m phát tiếng vang trầm đục.
Thôi Lẫm giật tỉnh giấc, thấy cảnh tượng thê t.h.ả.m của nàng co quắp đất, khóe miệng rỉ máu.
Hắn hoảng hốt bế nàng lên, giận dữ quát mắng thái y.
Chỉ Lâm Tranh tự , thứ gì đó vĩnh viễn vỡ nát trong luồng điện .
Phản ứng của nàng bắt đầu chậm chạp, ký ức như bao phủ bởi một lớp sương dày, đôi khi nàng thậm chí còn nghĩ chỉ là sủng phi của Thôi Lẫm.
Hệ thống đang gặm nhấm thần trí của nàng.
Không g.i.ế.c Thôi Lẫm, nàng liền định tự sát.
Thật đáng , bất kể nàng dùng cách nào cũng thể c.h.ế.t .
Trong tuyệt vọng, nàng hoang đường thử cố gắng thành nhiệm vụ "một đời một kiếp một đôi " .
Nàng ép buộc bản thể hiện sự mềm mỏng và ái mộ đối với Thôi Lẫm.
Thôi Lẫm vui mừng như điên, kéo theo đó là sự chiếm hữu càng thêm kinh khủng.
Hắn bắt đầu hạn chế nàng bước khỏi cửa điện, cấm nàng bất kỳ sách vở nào thể "phân tâm", thậm chí khi ánh mắt nàng vô tình lướt qua một con chim bay ngoài cửa sổ, cũng sẽ khiến trầm ngâm bất định mà dò xét.
"Tranh Nhi, thế giới của nàng, chỉ cần trẫm là đủ ."
Hắn hôn lên mái tóc trán nàng, ngữ khí dịu dàng, nhưng khiến nàng lạnh đến tận xương tủy.
Nàng cuối cùng hiểu, nhiệm vụ là một lời nguyền lời giải.
Kế hoạch chạy trốn liều c.h.ế.t, khó khăn hình thành trong những thời gian thần trí nàng thỉnh thoảng tỉnh táo.
Đứa con trai từng nàng xa lánh, Thôi Lẫm coi là mối đe dọa tiềm tàng, thế mà trở thành hy vọng duy nhất của nàng.
Thiếu niên im lặng xong lời kể của mẫu , trong mắt là sự quyết tuyệt c.h.ế.t chóc phù hợp với lứa tuổi.
Không lâu , một cuộc thích sát bất ngờ xảy , thiếu niên lấy thể yếu ớt chắn đế vương, tính mạng nguy kịch.
Cung điện hoàng gia canh gác càng thêm nghiêm ngặt, nhưng ngược , nàng cơ hội hành động một .
Nàng dựa sự hiểu về hoàng cung, cuối cùng chạy thoát.
hành động của Thôi Lẫm nhanh hơn nàng tưởng, thậm chí còn đợi nàng khỏi thành, các cửa thành bắt đầu giới nghiêm.
Không gian của nàng hệ thống phong tỏa, để tránh phát hiện, nàng trộn ổ ăn mày hôi thối, gặm bánh mì mốc meo, trốn chui trốn lủi qua ba năm.
Ba năm , quyền hạn phong tỏa của hệ thống hết hiệu lực, nàng gian.
Lại trốn thêm hai năm, nàng xác định Thôi Lẫm từ bỏ việc tìm kiếm, lúc mới rời kinh thành.
Thế nhưng, phận cho nàng một cơ hội nào để thở.
Nàng lặn lội ngàn dặm thăm bạn , kết quả là tin bạn c.h.ế.t.
Ngay từ năm theo phu quân nhậm chức, bạn nàng c.h.ế.t lưỡi đao của mã phỉ.
Thật đáng , nàng còn từng nhận thư bạn cho .
Ngay đó, tin dữ càng nặng nề hơn như sấm sét giáng xuống: con trai của nàng, thiếu niên dùng sinh mạng x.é to.ạc đường sống cho nàng, đường diệt Bắc Mạc trở về kinh, gặp thích sát, một ai trong theo sống sót.
Thế giới của nàng sụp đổ, tan nát.
Nàng như một con thú dồn đường cùng, điên cuồng lên kế hoạch cho hết cuộc thích sát đến cuộc thích sát khác nhằm hoàng cung.
T.ử sĩ mua chuộc bằng trọng kim, kịch độc điều chế tinh xảo, cạm bẫy mỹ kẽ hở...
Mỗi , đều khoảnh khắc sắp chạm tới Thôi Lẫm, một sức mạnh vô hình nhẹ nhàng hóa giải.
Tiếng chế giễu lạnh lẽo của hệ thống vang vọng trong tâm trí: 【Nhân vật cốt lõi khí vận gia , thiên mệnh sở quy. Ký chủ cần những việc vô ích.】
Kéo theo đó, là những đòn điện giật mang tính trừng phạt, mỗi một dữ dội hơn.
Thời gian nàng tỉnh táo ngày càng ít , những lời mê sảng điên cuồng và bạo lực thể kiểm soát chiếm lấy phần lớn cuộc đời nàng.
Nàng hiểu, hệ thống đang kiên nhẫn chờ đợi, chờ nàng biến thành một kẻ điên, đó như xử lý một món đồ chơi mất mà tìm , đưa nàng trở bên cạnh Thôi Lẫm trong chiếc lồng giam nạm vàng khảm ngọc .
nàng tuyệt đối chấp nhận!
Nàng từ bỏ những cuộc thích sát định thất bại, thuê thuyền xuôi nam, trải qua mấy chuyển hướng, cuối cùng dừng ở Ninh An phủ.
Nàng dùng một viên Tục Mệnh Đan đổi lấy chỗ dung cho .
Thế nhưng bệnh tình của nàng ngày càng trầm trọng,
Những mà gia đình mời đến hầu hạ, hoặc là nàng đuổi , hoặc là nàng đối xử bằng những thủ đoạn thô bạo.
Người bên cạnh nàng đổi hết đợt đến đợt khác, ngày tháng trôi qua chậm chạp trong bóng tối, sự trói buộc và những lời mê sảng hỗn loạn, như một hình phạt điểm dừng.
Cho đến ngày đó, Phương Thanh Hòa đưa .
Người phụ nhân thoạt vẻ ôn thuận sức chịu đựng và khả năng thấu hiểu đáng kinh ngạc.
Phương Thanh Hòa nhanh chóng nắm rõ nguyên nhân khiến nàng phát điên: những âm thanh chói tai, những hành động đột ngột, thậm chí là một ánh sáng và bóng đổ đặc biệt.
Phương Thanh Hòa khi nàng cuồng loạn sẽ dùng giọng điệu trầm ngân nga những điệu dân ca tên, dùng nước ấm ẩm đôi môi khô nứt của nàng, dùng bàn tay thô ráp nhưng vững vàng vuốt ve tấm lưng co giật của nàng hết đến khác.
Dưới sự chăm sóc ngày qua ngày của Phương Thanh Hòa, trong đầu óc hỗn loạn của nàng, thế mà dần dần mở một góc nhỏ thanh tỉnh.
Thời gian tỉnh táo nhiều hơn, ánh mắt Phương Thanh Hòa dù cuộc sống giày vò vẫn trong veo sáng ngời, một cảm xúc lâu gặp, gần như là hổ thẹn, gợn sóng trong đáy lòng nàng như nước đọng.
Biết Phương Thanh Hòa học chữ, nàng chủ động đề nghị phu tử.
Trí nhớ của Phương Thanh Hòa khiến nàng kinh ngạc, gần như là qua quên, ngộ tính cũng , một điểm liền thông suốt.
Một cô gái thông tuệ đến nhường nào, thế đạo sống sờ sờ mài mòn tất cả góc cạnh và hào quang...
Nàng sự chăm sóc của Phương Thanh Hòa dần dần trở nên định, hệ thống khó để ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng nữa, chỉ thể hết đến khác nhấn mạnh tình yêu của Thôi Lẫm sâu đậm đến mức nào.
Tương ứng, điểm tích lũy của nàng cũng tăng vọt với con gần như điên cuồng.
Một ngày nọ, nàng phát hiện thế mà thể đổi lấy "Thời ngược".
Thế nhưng, cơ hội thể nữa đó, trong mắt nàng chỉ một mảnh tĩnh mịch lạnh lẽo.
Chỉ cần cái hệ thống đáng c.h.ế.t còn tồn tại, sống bao nhiêu cũng vô ích.
Toàn bộ trí mưu và thủ đoạn hệ thống ban cho hệ thống giam cầm của nàng, sớm xiềng xích vô hình trói buộc, thể dùng cho khác.
Thế nhưng nàng rốt cuộc vẫn cam lòng.
Ánh mắt nàng, rơi Phương Thanh Hòa đang yên lặng bận rộn bên bếp lò.
Một ý nghĩ lóe lên như điện xẹt đá lửa, tựa như que diêm bỗng chốc bừng sáng trong bóng tối, chiếu rọi linh hồn tàn tạ của nàng.
Hiệu ứng cánh bướm, lúc nào cũng thể phát huy tác dụng.
Nàng bắt đầu ý thức hướng dẫn Phương Thanh Hòa.
Trong những lúc dạy nàng học chữ, nàng hết đến khác về "giải pháp tối ưu" nếu một nữa.
Những lời , như những hạt giống, lặng lẽ gieo mảnh đất ý thức hỗn độn của Phương Thanh Hòa.
Nàng nghĩ chuẩn vẹn mới đưa Phương Thanh Hòa trở về, thế nhưng ngờ biến cố đến bất ngờ kịp trở tay.
Phương Thanh Hòa thế mà khi cùng gia đình trượng phu về quê, chọn cùng Hạ gia đồng quy vu tận.
Sau sự kinh ngạc và đau lòng, điều nàng cảm nhận là sự cuồng hỉ.
Sự tàn nhẫn "ngọc đá cùng tan" , khiến nàng thấy khả năng kế hoạch thành công.
Thời cơ nàng chờ đợi đến!
"Hệ thống, đổi quyền hạn 'Thời ngược định hướng' cho Phương Thanh Hòa, và tặng gian của cho nàng."
Với điều kiện ảnh hưởng đến lợi ích của Thôi Lẫm, hệ thống thể từ chối yêu cầu của Lâm Tranh.
Năng lượng khổng lồ cuồn cuộn, bóc tách trong sâu thẳm ý thức nàng, nhanh nàng rơi trạng thái hỗn độn...
Lâm Tranh ngờ nàng ký ức khi thời ngược.
Vốn dĩ trong kế hoạch của nàng, Phương Thanh Hòa sẽ nửa năm trọng sinh thì lấy phương t.h.u.ố.c vịt để bán, và khi nàng chuyện , nàng sẽ xem Phương Thanh Hòa như một xuyên khác, cố ý tìm đến.
Phương Thanh Hòa khi gặp nàng, sẽ đưa những thứ nàng để trong gian cho nàng, và nàng thể lợi dụng những thứ còn liên quan đến hệ thống để g.i.ế.c c.h.ế.t Thôi Lẫm.
Nàng ký ức, chuyện tự nhiên thể thuận lợi hơn.
Thế nhưng nàng quên rằng phúc bất trùng lai.
Nàng ký ức, nhưng mất cơ thể đời phá phách thế nào cũng hư.
Những vết thương ngầm nặng nề tích lũy từ ngày xưa, khoảnh khắc điểm tích lũy cạn kiệt phản phệ mãnh liệt.
Nàng , thời gian của còn nhiều.
Thế là, nàng dùng những giây phút cuối cùng của để hai việc.
Thứ nhất, nàng dốc cạn hết vàng bạc, liên lạc với tổ chức sát thủ hàng đầu giang hồ, khiến bọn họ cam đoan rằng Thôi Hoài Tín thể bình an trở về kinh thành cuối năm.
Thứ hai, nàng để một phong thư cho Thôi Hoài Tín, bảo tìm Phương Thanh Hòa, để nhận sát chiêu mà nàng cố ý lưu .
Hoàn thành tất cả những việc , nàng cũng dầu hết đèn tắt.
Giữa lúc ý thức mơ hồ, nàng dường như thấy hệ thống thực thể, trong ý thức nàng gầm thét giận dữ: "Ngươi vì chịu theo sắp đặt của , trở thành tình yêu trọn đời của Thôi Lẫm?!"
Lâm Tranh lộ nụ châm biếm: "Ta trải đường cho Thôi Lẫm, mới là nam chính.
Giờ đây đem cơ duyên tặng cho Phương Thanh Hòa, nàng chính là nữ chính mới.
Câu chuyện cũ rích của ngươi, đến lúc ."
【Toàn văn hết】