Diệp Thư gọi lũ trẻ lại bàn nhỏ ngồi ăn cơm, cô múc một bát cơm đầy đặt lên bàn, bảo bọn trẻ ăn hết lại tự mình lấy thêm. Món ăn trên bàn đều giống nhau, chỉ là được chia ra làm hai bàn mà thôi.
Xong việc với lũ trẻ, Diệp Thư quay lại bàn lớn, mấy người đàn ông đã uống được vài chén rồi.
Chị Ngọc Bình nhường chỗ cho Diệp Thư, bảo cô ngồi cạnh mình.
Diệp Thư vừa ngồi xuống, chị Ngọc Bình đã xới đầy bát cơm cho cô. Diệp Thư mời mọi người ăn cơm.
Mọi người bảo Diệp Thư cứ ăn cơm đừng bận tâm đến họ, mọi người không phải khách đâu mà khách sáo.
Diệp Thư nhìn quanh quất không thấy con gái đâu, hỏi Thạch Lỗi mới biết, thì ra lúc cô đang nấu nướng, con bé chơi mệt nên ngủ quên mất, giờ đang ngủ trong phòng phía Tây.
Diệp Thư đứng dậy đi vào phòng ngủ phía Tây xem con gái một chút, thấy con bé đang ngủ ngon lành trên giường mới yên tâm quay lại tiếp tục ăn cơm.
Mấy người phụ nữ bọn họ ăn cơm rất nhanh, mấy người đàn ông bên kia còn đang uống rượu thì bên này đã ăn xong rồi.
Mọi người còn muốn ở lại giúp dọn dẹp xong rồi mới về, nhưng Diệp Thư bảo mọi người cứ về trước đi, dù sao thì cũng không biết mấy người đàn ông bên kia còn uống đến bao giờ.
Buổi chiều các bà, các mẹ đều phải đi làm hoặc bận việc nhà, cũng không rảnh rỗi gì, không cần thiết phải đợi ở đây.
Để mọi người về nhà nghỉ ngơi một lát, chiều còn có tinh thần làm việc.
Mọi người nghe Diệp Thư nói vậy, ngoại trừ bà bác không phải đi làm nên không về, hai bà lão đang mải mê trò chuyện, những người khác cũng không khách sáo mà lần lượt ra về.
Diệp Thư ngồi bên cạnh nghe mấy người đàn ông uống rượu nói chuyện.
Ông bác Diệp đã nhắc đến chuyện ông bà nội Thạch về quê dưỡng bệnh.
Ông nội Thạch liền nhân cơ hội nói bà nội sức khỏe không tốt, bác sĩ khuyên nên về quê tĩnh dưỡng.
Ông trưởng làng nghe vậy, cũng hết lời mời ông bà Thạch đến đây. Ông ấy còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo, nơi này là vùng đất địa linh nhân kiệt, bà nội Thạch đến đây nhất định sẽ khỏe lại.
Ông nội Thạch thấy thời cơ đã chín muồi, bèn nhận lời. Ông trưởng làng và ông bác Diệp đều rất vui mừng. Hai người đều cảm thấy rất hãnh diện. Hai ông bà Thạch vốn định về quê, đều bị họ thuyết phục ở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-187.html.]
Đặc biệt là trong bữa ăn, ông nội Thạch đã khéo léo khen ngợi ông trưởng làng và ông bác Diệp một phen.
Hai người bị ông nội Thạch khen đến mức ngất ngây, cuối cùng đều say bí tỉ lúc nào không hay.
Cuối cùng ông trưởng làng phải để Thạch Lỗi đưa về, còn ông bác Diệp thì không về nhà mà trực tiếp nằm ngủ trên giường đất ở phòng ngủ phía Đông.
Bà bác còn bực bội đánh ông ấy mấy cái.
Thực ra ông nội Thạch cũng uống không ít, ông nằm bên cạnh ông bác Diệp, một lúc sau cũng ngủ thiếp đi.
Hai bà lão nhìn nhau, bất lực đành ra ngồi trên bệ đá trước cửa buôn chuyện.
Diệp Thư bê bát đũa ra ngoài, dùng nước nóng tráng qua một lượt.
Đổ thức ăn thừa vào một cái chậu, lau dọn bàn ăn sạch sẽ.
Thạch Lỗi đưa ông trưởng làng về xong, cũng vào giúp một tay. Hai người nhanh chóng dọn dẹp xong xuôi.
Lúc nãy hai bà lão cũng muốn giúp đỡ nhưng Diệp Thư không cho, bảo hai bà cứ ngồi chơi, nghỉ ngơi, mấy việc này không cần hai bà động tay.
Dọn dẹp xong, hai người vào phòng ngủ phía Tây cũng lên giường định nằm nghỉ ngơi.
Hai người nằm trên giường, chưa ngủ được ngay, liền nhỏ giọng trò chuyện.
Cả hai nhớ lại chuyện ông nội đã khéo léo khiến ông trưởng làng và ông bác tự động mời hai người họ ở lại.
Không khỏi cảm thán, quả nhiên là “gừng càng già càng cay”, nếu là họ thì chắc chắn sẽ không làm được hoàn hảo như vậy.
Diệp Thư bàn bạc với Thạch Lỗi, đã quyết định rồi thì về sẽ thu xếp ngay.
Kẻo “đêm dài lắm mộng”, ai biết được có chuyện gì bất ngờ xảy ra hay không.
Thạch Lỗi cũng đồng ý, vừa hay nghe nói nhà máy đang muốn xây dựng một phân xưởng ở Tây Bắc, muốn điều người đi, điều này tạo cơ hội cho họ hành động rồi.