Bình giữ nhiệt cũng phải mang theo hai cái, ông bà và con cái dùng cho tiện. Cốc uống nước, bình sữa của con… Lộn xộn một đống lớn.
Lát nữa hai người còn phải đi mua lương thực, đến cửa hàng thực phẩm xem có gì, trong tay bọn họ hiện tại có phiếu thịt, phiếu đường, phiếu trứng, phiếu đồ hộp, phiếu đậu phụ, Cao Chấn Hưng còn được thưởng hai phiếu thuốc lá, hai cân phiếu dầu.
Các loại phiếu đều có một hoặc hai cái, tuy không nhiều.
Hai người dự định dùng hết số phiếu, mua hết những gì có thể mua được, số lượng quá ít, Diệp Thư dự định lấy từ trong siêu thị ra một ít để thêm vào.
Chưa kịp dọn dẹp xong thì bà nội đã làm xong bữa sáng, cũng không làm gì cầu kỳ, chỉ là nấu một nắm mì sợi, bên trong cho thêm rau xanh, rau xanh vẫn là Diệp Thư lấy từ trong siêu thị ra.
Lại rán cho mỗi người một quả trứng gà, trong thời buổi này đã được coi là bữa ăn thịnh soạn rồi.
Hai người Diệp Thư vội vàng ăn sáng xong, bát đũa để lại cho hai ông bà dọn dẹp, hai người liền đạp xe cùng nhau ra ngoài.
Cửa hàng lương thực và cửa hàng thực phẩm ở cùng một con phố, không xa nhau. Tới lúc đó để Cao Chấn Hưng đến cửa hàng lương thực, cô đến cửa hàng thực phẩm.
Hai người còn tưởng mình đến sớm, kết quả đến nơi thì thấy đã xếp hàng dài rồi.
Hai người chỉ đành mỗi người xếp hàng ở phía cuối, theo hàng ngũ chậm rãi tiến về phía trước.
Vất vả lắm mới đến lượt bọn họ, Cao Chấn Hưng bên kia không biết thế nào, dù sao thì bên Diệp Thư cũng chẳng còn lại bao nhiêu thứ, có thứ thậm chí đã bị giành hết.
Chỉ mua được đồ hộp, thuốc lá, dầu cũng mua được, chỉ là Diệp Thư không mang theo chai đựng dầu, không có chỗ đựng, đành phải mua thêm một cái chai đựng dầu mới mua được dầu.
Lúc Diệp Thư mua đồ xong đi ra ngoài thì phía sau hàng vẫn còn dài. Lần này Diệp Thư đã trực tiếp biết được vật tư thời đại này khan hiếm đến mức nào.
Khả năng cướp rau của các bà các cô quả thực là mạnh mẽ bất kể thời đại nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-198.html.]
Dù sao thì Diệp Thư cũng tự thấy không bằng, bản thân mình tuyệt đối không thể cướp lại các bà các cô được.
Tình hình bên Cao Chấn Hưng khả quan hơn bên Diệp Thư không ít, ngoại trừ gạo trắng mì là lương thực chính không có, lương thực phụ vẫn còn khá nhiều. Không cần tranh giành, đã lấy đủ số lương thực ghi trên sổ lương thực.
Nhà máy cơ khí thuộc lao động chân tay nặng nhọc, Cao Chấn Hưng tuy không cần xuống phân xưởng làm việc nhưng lương thực vẫn theo định lượng lao động chân tay nặng nhọc.
Mỗi tháng 36 cân, lương thực phụ chiếm 80%, lương thực chính chỉ chiếm 20%. Lương thực phụ bao gồm cao lương, ngô, khoai lang, v.v.
Lương thực chính là gạo trắng mì, kê cũng tính là lương thực chính.
Diệp Thư mỗi tháng định lượng 29 cân, cũng là lương thực phụ 80%, lương thực chính 20%.
Ông bà nội chỉ là cư dân bình thường, mỗi người mỗi tháng chỉ có 25 cân, Tĩnh Nghi năm nay hai tuổi, định lượng chỉ có 8 cân.
Cao Chấn Hưng mua hết số lương thực trừ lương thực chính ra.
Tổng cộng cũng chỉ trăm cân, nếu một nhà năm người chỉ ăn từng này lương thực, thật sự là chẳng thấm vào đâu, đừng nói là ăn no, đến tám phần no cũng khó.
Cho dù không tính đứa nhỏ, bốn người lớn cũng không đủ ăn. May mà Diệp Thư có không gian siêu thị, nếu không nhất định sẽ phải chịu khổ.
Trên đường trở về, Diệp Thư lại lấy từ trong siêu thị ra hai cân gạo tẻ, hai cân bột mì, hai cân thịt và cho vào cùng với lương thực phụ.
Để ông bà mang về quê, thỉnh thoảng có thể cải thiện bữa ăn, nếu không thì ông bà và con cái chỉ ăn lương thực phụ thì không được.
Về đến nhà, hai ông bà và con gái đã chờ đến sốt ruột.
Hai người Diệp Thư nhìn đống đồ trên mặt đất, đau đầu không biết mang về bằng cách nào. Cuối cùng vẫn là Cao Chấn Hưng nói anh và Diệp Thư sẽ chở bọn họ về bằng xe đạp.
Chiều nay thuê xe bò của đội sản xuất đến chở đồ, vừa hay anh còn muốn mua thêm ít than, đến lúc đó chở về quê luôn một thể.