Diệp Thư bảo cô  mở hộp  xem, chỉ cho cô  chỗ  nhỏ, đó là phần đáy phích  bong một mảng sơn,    ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Chị Ngọc Bình  ngớt lời khen Diệp Thư: "May nhờ  em đấy, em gái . Cái phích   thật đấy, nếu   em chắc chắn chúng chị  mua .
Chị   cảm ơn em thế nào đây, em yên tâm,    việc gì cứ bảo chị, chị sẽ coi như việc của  mà ."
Diệp Thư vẫy tay với cô ,    gì.
Chỉ là dặn dò cô  thêm  nữa, đừng   lung tung ở bên ngoài. Bản  cô cũng   cách nào mua thêm  loại  cần phiếu nữa.
Chị Ngọc Bình đương nhiên miệng liên tục đồng ý. Lại móc tiền  hỏi Diệp Thư bao nhiêu tiền.
Diệp Thư  6 đồng, chị Ngọc Bình còn  đưa thêm cho cô 1 đồng,  là  thể để Diệp Thư giúp  công .
Diệp Thư nào cần  tiền , đừng  là cô  thiếu tiền, mà cho dù  thiếu cũng  thể nhận.
Nhận một đồng , cô chẳng còn  thể thống gì nữa. Thế nên Diệp Thư nhất quyết từ chối. Còn  thêm nếu cô  cứ đưa tiền, cô sẽ lấy  phích nước nóng.
Chị Ngọc Bình thấy Diệp Thư  nhận, đành  cất tiền .
Chị Ngọc Bình  thêm một lúc, trò chuyện với hai ông bà. Thấy cũng đến lúc  nấu cơm trưa, cô  mới cầm phích nước nóng  về.
Chị Ngọc Bình  , bà nội mới hỏi Diệp Thư  ăn gì để bà .
Diệp Thư ngẫm nghĩ một lát, cũng   gì đặc biệt  ăn. Cô bảo bà cứ  đại món gì cũng , cô  kén ăn.
"Hay là hôm nay chúng  ăn sủi cảo ! Thời tiết  mà ăn sủi cảo thì ấm bụng." Ông nội lên tiếng.
"Được,  ăn sủi cảo." Bà nội thấy ông nội  lên tiếng, cũng chẳng  gì khó khăn, bèn quyết định luôn là ăn sủi cảo.
Cả nhà cùng xúm ,  nhào bột,   nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-216.html.]
Chẳng mấy chốc   đĩa sủi cảo nóng hổi bốc khói nghi ngút.
Lúc Diệp Thư đang ăn sủi cảo thì bên nhà ông bác Diệp  xảy  trận cãi vã kịch liệt.
Mọi chuyện cũng đều từ cái phích nước nóng mà .
Chị Ngọc Bình ôm phích nước nóng từ nhà Diệp Thư  về, trong lòng vui như mở cờ.
Đến cổng, cô  theo thói quen thò đầu   trong sân, thấy   ai mới ôm phích nước nóng rảo bước  nhà.
Ai ngờ   đụng mặt em dâu Vương Anh Tử đang định   nhà xí.
"Chị dâu   đấy? Cầm gì trong tay thế?" Em dâu Vương Anh Tử  cái phích trong tay chị Ngọc Bình  hỏi.
"Không  gì , em  , chị  nhà đây." Chị Ngọc Bình ấp úng .
"Em  vội, cho em xem chị cầm gì nào?" Chị Ngọc Bình càng ấp úng, em dâu Vương Anh Tử càng tò mò.
Thấy chị Ngọc Bình  đề phòng, cô  liền giật ngay lấy cái phích.
"Cô  gì thế? Trả  cho ." Chị Ngọc Bình cuống quýt giằng .
"Phích nước nóng ? Chị dâu ,   em  chị , chị mua phích nước nóng mà cứ  giấu diếm  gì? Nói  thì nhà  cũng nên mua một cái, như thế mùa đông ông bà, bố  uống nước nóng cho tiện." Em dâu Vương Anh Tử  cầm cái phích  tay   móc mỉa chị Ngọc Bình, trong lòng  tỏng là cô   thể nào bỏ tiền túi  mua phích cho nhà chồng .
"Mẹ, bà nội ơi,  đây xem chị dâu mua phích nước nóng về ." Lúc  ông bác Diệp và  cả Diệp   nhà, nên em dâu Vương Anh Tử chỉ gọi  chồng và bà nội chồng .
Chị Ngọc Bình từ lúc gặp em dâu Vương Anh Tử   là chuyện   thể giấu  nữa.
Nhìn hai  con nhà chồng  em dâu Vương Anh Tử gọi , chị Ngọc Bình tức  chịu . Cô  giằng mạnh lấy cái phích, ôm chặt  lòng.
Em dâu Vương Anh Tử  hai bàn tay trống trơn của ,  nhạo một tiếng   sang  với  chồng: "Mẹ, chị dâu mua phích nước nóng  đấy."
Sau đó, cô   giả vờ hỏi chị Ngọc Bình: "Chị dâu, chị xoay sở kiểu gì mà kiếm  phiếu mua phích nước nóng thế, kiếm cho em một cái  ?"