Thấy cô ngồi bên cạnh, Thạch Lỗi mỉm cười, bóp nhẹ củ khoai, thấy đã mềm, liền nói là chín rồi.
Anh bẻ đôi củ khoai, một nửa đưa cho Diệp Thư, một nửa đưa lên miệng thổi thổi rồi đút cho con gái ăn.
Nhìn hai mẹ con ăn ngon lành, trong lòng anh còn thấy vui hơn cả tự mình được ăn.
Ăn hết nửa củ khoai lang, Diệp Thư vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm củ còn lại trên bếp.
Lần này Thạch Lỗi không đưa cho cô nữa, sợ cô ăn nhiều sẽ khó tiêu, nên tự mình ăn hết veo trong chớp mắt.
Diệp Thư thấy vậy, bèn đứng dậy đi sang phòng hai ông bà tìm bà nội nói chuyện.
Bà nội đang học làm giày, lúc này đang ngồi trên giường đất dán vải vụn, tức là dùng hồ dán từng mảnh vải vụn lại với nhau, hồ cũng là tự tay bà dùng bột mì nấu.
Quét một lớp hồ, trải một lớp vải vụn, lại quét một lớp hồ, lại trải một lớp vải vụn. Cứ như vậy cho đến khi trải được năm sáu lớp, độ dày đạt yêu cầu, mới đem tấm ván gỗ dán vải vụn ra phơi nắng.
Diệp Thư ngồi xuống bên cạnh bà, vừa giúp bà sắp xếp vải vụn, vừa trò chuyện.
"Bà ơi, bà khâu thêm mấy miếng vá lên áo khoác đi, tình hình bên ngoài ngày càng bất ổn rồi. Chúng ta cũng nên ăn mặc giống như bà con trong làng thì hơn!" Diệp Thư muốn bà vá áo khoác cho cả nhà, tránh gây chú ý.
"Haiz! Chúng ta đã cố gắng ăn mặc giản dị rồi, bà với ông thì không sao, chủ yếu là Tĩnh Nghi nhà mình, con bé giờ đã biết làm đẹp, không chịu mặc đồ vá đâu." Bà nội vừa làm việc vừa nói.
"Ông bà đừng chiều con bé nữa, đây cũng là bất đắc dĩ thôi. Cháu với Thạch Lỗi ở bên ngoài cũng phải hết sức cẩn thận, ở nhà máy chỉ chuyên tâm làm việc, cố gắng không nói chuyện, sợ nói sai điều gì đó.
Không chỉ riêng chúng cháu, mà phần lớn công nhân trong nhà máy đều như vậy, nói năng đều phải uốn lưỡi bảy lần. Chỉ sợ lỡ lời, lại bị người ta tố cáo.
Giờ trên đường phố đã có Hồng Vệ Binh rồi, trường học cũng rất lộn xộn, giáo viên không còn dám quản học sinh như trước nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-221.html.]
Học sinh thì động tí là Mao chủ tịch dạy, tư tưởng phản động rồi tư bản phục bích. Thật sự là khiến người ta hoang mang lo sợ."
Ông bà ở trong làng nói năng cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để người ta bắt được thóp.
Tuy rằng trong làng phần lớn mọi người đều chất phác thật thà, nhưng cũng khó tránh có kẻ xấu bụng, nhìn người khác sống tốt là không ưa."
Diệp Thư và bà nội đang nói chuyện thì ngoài sân, Thạch Lỗi và ông nội cũng đang bàn về chuyện này.
So với Diệp Thư, Thạch Lỗi biết nhiều chuyện hơn, bởi vì Diệp Thư làm việc ở hợp tác xã ít người, môi trường tương đối đơn giản.
Nhà máy cơ khí thì khác, dù sao cũng là nhà máy lớn với hàng trăm người, đủ loại người.
Đặc biệt là bọn xã hội đen vào nhà máy vì có quan hệ gia đình, lợi dụng xu hướng không lành mạnh này mà nhảy vọt lên. Nếu không có nhiều giám đốc nhà máy trấn áp thì nhà máy sẽ hỗn loạn như thế nào?
Vì vậy, khi nói chuyện với ông nội, Thạch Lỗi cũng rất xúc động. Anh lại một lần nữa cảm thán với ông, may mà lúc trước nghe lời vợ, nếu không bây giờ trong đám người quét dọn nhà xí chắc chắn có bọn họ.
Ông nội nghe xong cũng không khỏi rùng mình. Ông không dám tưởng tượng cảnh mình đi quét nhà xí.
Ông nội hỏi Thạch Lỗi có tin tức gì từ Bắc Thành không.
Thạch Lỗi đáp "Có ạ" rồi lấy thư từ Bắc Thành gửi đến đưa cho ông.
Đọc xong bức thư, ông nội im lặng hồi lâu.
Thạch Lỗi biết ông nội vì sao lại như vậy, lần trước anh gửi thư hỏi thăm tình hình bạn bè của ông nội, bạn của Thạch Lỗi cũng đã cố ý đi hỏi thăm.
Chỉ có nhà ông Vương chọn đi chi viện biên cương, cả nhà đều đã đến vùng hoang dã phía Bắc. Mấy người còn lại đều vì lý do riêng mà chọn ở lại Bắc Thành.
Bây giờ đều đã bị liên lụy, có hai người đã bị tịch thu gia sản, phát phối đi quét nhà xí rồi.