Từ khi Xuân Hạnh kết hôn, hai từng gặp mặt, ngay cả khi Xuân Hạnh cưới, Diệp Thư cũng chỉ gửi quà.
Lần Xuân Hạnh về nhà đẻ ăn Tết, Diệp Thư về, bèn đến thăm và ôn chuyện.
Phải là thấy Xuân Hạnh, Diệp Thư ngạc nhiên. Suýt chút nữa thì nhận . May mà Xuân Hạnh lên tiếng , Diệp Thư mới nhận giọng cô .
Nếu gặp Xuân Hạnh ở ngoài đường, chắc chắn Diệp Thư sẽ nhận , cho dù Xuân Hạnh gọi, cô cũng dám nhận.
Thực sự là cô đổi quá lớn, gặp mặt, Xuân Hạnh vẫn là cô gái nhỏ ngây thơ trong sáng, gặp trở thành một phụ nữ trung niên xuề xòa.
Diệp Thư cẩn thận đánh giá Xuân Hạnh mặt, sắc mặt cô nhợt nhạt, hốc hác. Không còn là mái tóc dài tết b.í.m ngày nào, mà cắt ngắn ngang tai, trông lộn xộn, chẳng hề suôn mượt, còn lốm đốm tóc bạc.
Cô mặc chiếc áo màu xanh vá víu, quần đen, đôi giày vải xanh, chắc là quần áo cũ, giờ mặc còn nữa.
Tay bế một đứa bé vài tháng tuổi, phía còn hai bé gái níu lấy vạt áo.
Mấy đứa nhỏ đều gầy gò, mái tóc xơ xác, mặc quần áo cũ .
Xuân Hạnh Diệp Thư, chút hổ, khẽ động chân.
Nhìn Diệp Thư mặt xinh rạng rỡ, mặt mày hồng hào, trong lòng càng thêm tự ti.
“Diệp Thư, nếu việc thì chúng về đây.” Xuân Hạnh xoay định .
“Đi mà ! Mãi mới gặp , nhà tâm sự .” Diệp Thư kịp phản ứng, kéo Xuân Hạnh nhà.
Trong nhà bà nội và Thạch Lỗi đều ở đó, ông nội chuyện với ông bác nên nhà.
Thấy Diệp Thư bạn đến, bà nội vội vàng xuống giường đất tìm đồ ăn, rót nước.
Nghe thấy động tĩnh, Thạch Lỗi cũng từ phòng tây , Diệp Thư giới thiệu Xuân Hạnh với họ, giới thiệu Thạch Lỗi và bà nội cho Xuân Hạnh.
Diệp Thư bảo Thạch Lỗi ngoài với bà nội, còn thì dẫn Xuân Hạnh phòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-228.html.]
Trên giường đất trong phòng, cô con gái nhỏ đang ngủ, Xuân Hạnh khuôn mặt nhỏ nhắn đang say giấc giường, trong lòng khỏi ghen tị.
Nhìn khuôn mặt mũm mĩm của đứa trẻ, bộ quần áo mới , thể thấy đây là một đứa trẻ cưng chiều ở nhà. So sánh với mấy đứa con gái của , thật khiến chua xót.
Diệp Thư bảo Xuân Hạnh cởi giày lên giường, bế cả hai con gái của Xuân Hạnh lên.
Lúc , bà nội và Thạch Lỗi, một bưng hai cái đĩa, một bưng cốc nước nóng .
Xuân Hạnh hai , chút sợ hãi : “Không cần, cần lấy đồ ăn ạ.”
Bà nội mỉm , đặt đĩa xuống, lấy kẹo cho hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ sắc mặt , dám nhận. Diệp Thư thở dài, nhận lấy kẹo trong tay bà nội, nhét tay hai đứa trẻ: “Ăn , cần , dì cho đấy, .”
“Ăn con!” Xuân Hạnh cũng thở dài.
Hai đứa trẻ vội vàng bóc kẹo, nhét miệng.
Bà nội bảo hai cứ từ từ chuyện, cùng Thạch Lỗi ngoài.
Trong phòng trừ mấy đứa nhỏ chỉ còn Diệp Thư và Xuân Hạnh, hai ban đầu đều gì, im lặng một lúc.
Dù thì hai mấy năm liên lạc, hơn nữa rõ ràng là Xuân Hạnh sống . Gặp đột ngột, Diệp Thư thật sự nên bắt đầu từ .
Im lặng một lúc, cuối cùng Diệp Thư cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Xuân Hạnh, mấy năm nay sống thế nào? Mấy năm gặp, ba con ?" Diệp Thư lên tiếng.
"Cuộc sống của cũng bình thường thôi! Không cũng , cứ thế mà sống." Xuân Hạnh xoa đầu đứa bé đang trong lòng.
"Sao bình thường ? Chồng đối xử với ?" Diệp Thư vẫn nhịn hỏi.
Nghe Diệp Thư hỏi, hốc mắt Xuân Hạnh nhanh chóng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Nghĩ đầu năm đầu tháng mà lóc ở nhà thì , Xuân Hạnh ngẩng đầu, đưa tay lên lau nước mắt, cố kìm nén mới : "Tốt thì cũng thôi! Anh chê bai con là lắm ."