Bà bác Diệp đè nén sự ghen tị trong lòng, cười nói: "Tiểu Thư, hai đứa nghỉ rồi à?"
"Vâng ạ! Nghỉ tết rồi." Diệp Thư vừa trêu con trai vừa nói.
Bà nội ở bên cạnh cũng nói: "Đồ tết trong nhà đều chuẩn bị gần xong rồi, sao hai đứa còn mua nhiều đồ thế?"
"Đây không phải mua đâu ạ, đều là quà tết cơ quan phát." Diệp Thư cười giải thích.
"Cơ quan phát á?" Bà bác kinh ngạc hỏi. Vì quá kinh ngạc, giọng bà cũng cao hơn.
"Vâng, cơ quan phát ạ. Cơ quan của cháu và Thạch Lỗi đều làm ăn tốt, nên quà tết phát cũng nhiều." Diệp Thư giải thích.
Thực ra, những thứ mang vào nhà này còn chưa phải là tất cả, có những thứ cần phải đông lạnh thì Diệp Thư đã để Thạch Lỗi mang ra ngoài rồi.
Năm nay, quà tết mà cơ quan hai người phát quả thực nhiều hơn năm ngoái.
Hiệu quả kinh doanh của hợp tác xã cung ứng nơi Diệp Thư làm việc năm nay tốt hơn mọi năm, vì vậy quà tết năm nay cũng phong phú hơn mọi năm.
Thêm vào đó, bản thân hợp tác xã cung ứng là làm cái này, vì vậy trong khi các đơn vị khác còn đang vắt óc suy nghĩ, tìm mọi cách để xin thêm cho công nhân trong nhà máy một ít quà tết khan hiếm.
Thì hợp tác xã cung ứng đã chuẩn bị quà tết cho công nhân viên rồi, hơn nữa đều là những mặt hàng khan hiếm.
Gạo trắng, bột mì mỗi loại phát 5 cân, đường đỏ 2 cân, dầu 1 thùng 5 cân, cá đao 2 cân, thịt 2 cân, 2 hộp hoa quả đóng hộp, nửa cân rong biển khô, nửa cân táo đỏ.
Cơ quan của Thạch Lỗi còn nhiều hơn, là nhà máy lớn nhất huyện Phong Hoa, hiệu quả kinh doanh thì khỏi phải nói.
Quà tết cũng nhiều hơn so với quà tết mà hợp tác xã cung ứng của Diệp Thư phát.
Quà tết của họ cũng được chia theo cấp bậc, ví dụ như lãnh đạo nhà máy là cấp 1, đồ đạc cũng nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-260.html.]
Thạch Lỗi là kỹ sư trong nhà máy, được coi là cấp 2. Diệp Thư không biết cấp 1 được phát bao nhiêu quà tết, dù sao cũng nhiều hơn Thạch Lỗi.
Cấp 2 của Thạch Lỗi cũng được phát 5 cân gạo trắng, 5 cân bột mì, 3 cân thịt, 5 cân dầu. 2 cân cá đao, nửa cân trà, 2 cân táo, 2 cân quýt, 3 hộp thịt hộp, 3 hộp hoa quả đóng hộp, 2 cân mì sợi.
Quà tết mà hai người Diệp Thư được phát, nhà ở huyện thành không giữ lại chút nào, tất cả đều mang về quê hết.
Tuy nhiên, sau khi mang hết quà tết về, Diệp Thư lại lấy từ siêu thị ra những túi bánh quẩy nhỏ, bánh gạo nếp, bánh bông lan nhỏ. Đều là lấy ra tháo bao bì, rồi dùng giấy dầu bọc lại mang về.
Diệp Thư còn vì Tết mà hầm thêm lòng lợn, cả một bộ xương sườn lợn cũng mang về hết.
Mấy hôm trước cô mới mua thêm năm con lợn từ lò mổ, hôm nay chị Vương đến, cô dặn dò chị ấy kỹ lắm, mấy bộ xương lợn lần này, bao gồm cả xương sườn, xương sống, xương ống đều để dành cho cô.
Cô muốn bỏ tiền ra mua chỗ xương không có thịt này, chị Vương tất nhiên là mừng lắm, đồng ý ngay tắp lự.
Hai lần mua thịt lợn trước, cô cũng chưa kịp nghĩ ra, trong lòng vẫn còn theo lối suy nghĩ hiện đại, cứ tưởng là lò mổ đã giữ lại xương sườn từ trước rồi, bởi vì ở thời hiện đại xương sườn còn đắt hơn cả thịt nhiều.
Lần đó, cô đến cửa hàng thực phẩm mua đồ của chị Vương, nhìn thấy chỗ xương thừa trên quầy thịt lợn chẳng ai thèm mua, lúc ấy cô mới sực tỉnh ra.
Hỏi chị Vương mới biết, chỗ xương này khách hàng đều chê không có thịt nên không muốn mua, cuối cùng đều phải bán hạ giá.
Có khi bán mãi không được, người ở lò mổ lại tự chia nhau mang về.
Nghe đến đây, cô mới hiểu ra, bây giờ người ta mua thịt đều thích mua thịt mỡ, còn xương sườn, thịt nạc mà người hiện đại thích thì lại chẳng ai hỏi han gì.
Lúc đó, cô liền mua hết chỗ xương trên quầy thịt, còn nhờ người bán thịt chặt đôi xương ống ra, về đến nhà là cho lên bếp hầm luôn.
Xương ống được hầm trên bếp lửa nhỏ rất lâu, lúc Thạch Lỗi tan sở về vào buổi tối, nước canh xương đã chuyển sang màu trắng đục.
Cô múc cho anh một bát canh xương, bảo anh uống cho ấm bụng.