Người đàn ông thấy hai người Diệp Thư định về thì cũng đi theo.
Hỏi Thạch Lỗi có phải quay về nhà máy không, hai người có thể đi cùng nhau.
Hôm nay Thạch Lỗi và Diệp Thư đều xin nghỉ nửa ngày, bây giờ không cần phải về nhà máy, chiều sẽ đến làm việc.
Còn người đàn ông chỉ xin nghỉ một tiếng, bây giờ phải về làm việc.
Thạch Lỗi nói với người đàn ông là chiều mình mới đi làm, thế là người đàn ông tự mình đi trước.
Diệp Thư và Thạch Lỗi lại ngoái đầu nhìn trường thêm lần nữa, trong lòng dù lo lắng nhưng cũng không thể cứ đứng mãi ở cổng trường chờ được. Thôi thì về nhà trước vậy, trưa lại ra đón con.
Hai người về đến nhà, cũng chẳng còn tâm trí nào mà làm việc. Trong lòng cứ lo lắng không biết con gái ở trường có khóc nhè không, có xảy ra mâu thuẫn gì với bạn bè không.
Thạch Lỗi thấy hai người cứ ở nhà đứng ngồi không yên cũng không phải cách, bèn kéo Diệp Thư ra phố đi dạo, xem có gì cần mua thì mua.
Diệp Thư nghĩ ở nhà cũng chẳng làm được việc gì nên đồng ý đi cùng anh.
Thật ra, hai người rất ít khi đi dạo phố, bởi vì trong siêu thị cái gì cũng có, căn bản không cần phải ra ngoài mua.
Bình thường, ngoài việc mua lương thực theo sổ gạo, sổ thực phẩm thì chưa bao giờ mua thêm thứ gì khác.
Mua những thứ đó, một phần là vì không muốn lãng phí sổ gạo, sổ thực phẩm, một phần là để cho người ngoài thấy.
Nếu không, nhà cái gì cũng không mua, vậy mà ăn uống lại không thiếu thứ gì, ai nhìn vào cũng biết nhà bọn họ có vấn đề.
Hơn nữa, trong siêu thị chỉ có gạo trắng, bột mì, còn lương thực thô thì vốn đã không nhiều, ngần ấy năm đã tiêu hết từ lâu rồi.
Dùng sổ gạo mua thêm chút lương thực thô thì vừa hay. Thực phẩm cũng vậy, tuy gia đình không thiếu gia vị, nhưng trứng và rau thì vẫn cần.
Hai người cũng không đạp xe mà cứ thế tản bộ.
Hai người dạo quanh cửa hàng bách hoá một vòng, ngoài việc mua cho con gái hai chiếc dây buộc tóc đẹp thì không mua gì khác, lại tản bộ về.
Thạch Lỗi vốn định mua cho vợ một bộ quần áo mới, nhưng đi một vòng lại thấy không có cái nào đẹp bằng trong siêu thị của Diệp Thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-277.html.]
Thêm vào đó, Diệp Thư cũng nói tình hình hiện tại bọn họ cần phải sống khiêm tốn một chút, cuối cùng Thạch Lỗi nghe lời vợ, không mua gì cả mà trở về nhà.
Về đến nhà, Thạch Lỗi vẫn cảm thấy có lỗi với vợ. Nếu không phải lấy anh, Diệp Thư hoàn toàn có thể muốn mặc gì thì mặc.
Thạch Lỗi thực sự cảm thấy Diệp Thư theo anh là thiệt thòi. Xét cho cùng, vợ anh có năng lực, có thể dựa vào chính mình để thi đỗ đại học, lại được giữ lại Bắc Thành công tác.
Hơn nữa, cô có không gian siêu thị bên người, gia thế lại tốt. Nếu không lấy anh, Diệp Thư hoàn toàn có thể sống một cuộc sống thoải mái ở Bắc Thành.
Cũng không cần phải giống như bây giờ, vì gia đình anh mà lo lắng mọi bề, lại còn đưa cả nhà về cái huyện nhỏ này.
Bây giờ, ngay cả việc mặc một bộ quần áo mới cũng phải cân nhắc kỹ càng.
Nghĩ đến những điều này, Thạch Lỗi càng cảm thấy bản thân có đối xử tốt với vợ đến đâu cũng không đủ.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mùa hè đã qua.
Tiếp nối mùa hè là mùa thu bội thu.
Lại một ngày chủ nhật, hai vợ chồng đưa con gái về nhà.
Lần này về, trước cửa nhà rất yên tĩnh, các bác, các dì đều tham gia đội thu hoạch mùa màng. Ngay cả ông nội cũng ra sân phụ giúp phơi thóc.
Trong nhà chỉ có bà nội đang trông cháu.
Nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, Chính Hồng đang chơi ở sân sau liền chạy ra, vừa gọi "Mẹ ơi" vừa ôm chầm lấy chân Diệp Thư.
Diệp Thư vội vàng cúi xuống ôm con trai lên, hôn lên má con.
“Chính Hồng có nhớ mẹ không?" Diệp Thư ôm con trai hỏi.
“Nhớ ạ, nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ chị nữa.” Cậu bé chẳng bỏ sót ai.
Nghe giọng nói ngây thơ của con trai, trái tim Diệp Thư như tan chảy.
Diệp Thư ôm con trai vào nhà, bảo Thạch Lỗi xách đồ ăn ngon cô mua cho con vào.