Thạch Lỗi dựng xe đạp xong, xách đồ  .
Còn Tĩnh Nghi, cô bé  về đến nhà  chạy  tìm bạn bè chơi .
Diệp Thư lấy bánh mì, bánh gato, bánh quy… , để con trai tự chọn  ăn gì.
Thấy hai vợ chồng cháu trai về, bà nội vội vàng  gần kể cho họ  một tin.
Thì  là mấy hôm , trong làng  mấy thanh niên trẻ mười sáu, mười bảy tuổi đến,   là thanh niên trí thức về giúp làng xây dựng nông thôn.
Không chỉ  ở làng cô, đội trưởng  mấy làng lân cận cũng .
Thanh niên trí thức ? Diệp Thư  chứ. Trước đây cô    tiểu thuyết về thời kỳ .
Theo như tiểu thuyết cô  thì thanh niên trí thức xuất hiện  năm 66  68 gì đó. Chỉ là ở đây  từng , cô còn tưởng cái làng nhỏ hẻo lánh  sẽ chẳng  thanh niên trí thức nào đến .
Không ngờ giờ  . Đã  đợt đầu tiên  thì   sẽ còn nhiều đợt nữa. Hiện tại vẫn là tự nguyện,   sẽ phát triển thành diện bắt buộc, mỗi gia đình chỉ  giữ một con bên cạnh, những đứa còn    việc  đều  xuống nông thôn.
Hơn nữa thanh niên trí thức  đến thì chuyện những phần tử phản cách mạng  đưa xuống cũng chẳng còn xa nữa.
Diệp Thư  với bà nội, những chuyện   liên quan đến nhà . Mình cứ sống cuộc sống của  là .
  một điều, đừng tiếp xúc gần gũi với họ. Những thanh niên trí thức  đều  học thức, hơn nữa thời buổi  mà tình nguyện xuống nông thôn thì đều là phần tử tích cực. Lỡ mà tiếp xúc gần gũi  họ phát hiện  điều gì thì chuyện  sẽ chẳng êm  .
Diệp Thư  rõ mối nguy hiểm với bà. Bà nội    hiểu.
Lý do kể chuyện  cho Diệp Thư  là   xem ý kiến của cô thế nào. Bởi vì hai ông bà cũng nhận , Diệp Thư  trực giác  nhạy bén trong những chuyện thế .
Xét cho cùng, nếu   Diệp Thư thì bây giờ tình cảnh của họ ở Bắc Thành chắc chắn sẽ vô cùng tồi tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-278.html.]
Họ đều  nhận  rằng, bây giờ hễ  chuyện gì họ đều hỏi ý kiến của Diệp Thư  mới đưa  quyết định. Diệp Thư dường như  trở thành trụ cột tinh thần của gia đình  lúc nào  .
Đã  cháu dâu     thì bà nội cũng yên tâm. Bà bắt đầu thảo luận với Diệp Thư xem trưa nay ăn gì.
Buổi trưa ông nội về, Diệp Thư   với ông là  tránh xa điểm thanh niên trí thức . Nói năng,  việc gì cũng  cẩn thận, đừng để họ bắt  thóp.
Thanh niên trí thức đều đến từ thành phố lớn,   học thức. Không giống như bà con trong làng chất phác, thật thà.
Hơn nữa bà con trong làng đều   học thức,  hiểu gì về những phong trào bên ngoài.
 những thanh niên trí thức  thì khác, đang ở độ tuổi bốc đồng, trong thời đại cấp tiến , bọn họ cái gì cũng  thể   .
Nói rõ hết  chuyện,  chơi với con trai cả buổi chiều. Thế là  đến lúc   về huyện thành.
Ngoài  con trai mè nheo  nỡ để bố  , cuối cùng  ông cố bế  ngoài chơi thì ba  nhà Diệp Thư vẫn về huyện thành như thường lệ.
Hôm ,   ,   học. Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Cho đến một ngày chủ nhật của một tháng  đó, khi Diệp Thư và gia đình về làng thì   một tin.
Quả nhiên như Diệp Thư nghĩ, trong làng  mấy phần tử   đưa xuống.
Không giống như lúc thanh niên trí thức đến,  mấy phần tử   là    chịu khổ .
Quần áo mỏng manh   rách nát tả tơi,   còn đầy vết thương. Cũng chẳng mang theo hành lý gì.
Hơn nữa theo đội trưởng  thì cấp  bảo mấy   xuống để cải tạo. Phải bắt họ  những việc nặng nhọc nhất. Còn  thường xuyên tổ chức mít tinh phê bình.
Đội sản xuất còn  giám sát họ, bắt họ thường xuyên báo cáo tư tưởng.
Hiện tại đội trưởng  sắp xếp cho họ ở trong cái lán tạm trú ngày  dùng để trông lúa (lúc lúa sắp chín, đề phòng   đến trộm,    chuyên canh gác, gọi là trông lúa)  chân núi.