Điều  cũng khiến  Cường càng thêm coi trọng mối quan hệ với Diệp Thư.
Năm nay tuy  chuyện ngoài ý  của Thạch Chí Viễn, nhưng  chung vẫn là chuyện vui nhiều hơn.
Không những  mua  đủ  thịt lợn dự trữ, mà còn để dành  một khoản kha khá. Hơn nữa, gia đình cô  sắp sửa chào đón thành viên mới.
Vì , Tết năm nay Diệp Thư  mua cho mỗi  trong nhà một bộ quần áo mới.
Đến kỳ nghỉ cuối năm, ba   tay xách nách mang trở về nhà.
Lần  vẫn là  cả Diệp  đón bọn họ. Diệp Thư bụng  lớn, đường    là tuyết,  thể  xe đạp  nữa.
May mà xe bò của đội sản xuất chỉ cần một đồng tám hào là  thể thuê . Cũng coi như giúp hai  giải quyết  một vấn đề lớn.
Về đến nhà dọn dẹp xong xuôi, tối đến cô  theo lệ cũ mang ít đồ sang nhà đội trưởng  chơi.
Từ cái năm Xuân Hạnh sang chỗ Diệp Thư vay tiền, vợ ông đội trưởng thấy hai  họ là  xởi lởi hẳn .
Lần  cũng  ngoại lệ,   thấy hai  bước   nhiệt tình rót nước. Diệp Thư uống một ngụm, phát hiện vẫn là nước đường.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của vợ đội trưởng, Diệp Thư liền hỏi: "Bác gái, nhà   chuyện gì vui ?"
Mẹ Xuân Hạnh vui vẻ : "Không  nhà bác, mà là nhà Xuân Hạnh, bác vui  cho nó  mà. Hôm nay chồng nó  báo tin mừng, hôm qua nó mới sinh con trai."
"Thật ạ? Thế thì  quá." Diệp Thư cũng vui lây cho Xuân Hạnh.
"Còn  , bác đây , giờ thì yên tâm , cuối cùng cũng  cháu đích tôn,   về già cũng  chỗ dựa ." Mẹ Xuân Hạnh cảm khái .
"Vâng ạ! Từ giờ Xuân Hạnh coi như sướng ." Mặc dù  đồng tình với suy nghĩ của  Xuân Hạnh lắm, nhưng Diệp Thư cũng   .
Từ nhà đội trưởng  , hai   xách đồ sang nhà ông bác Diệp.
Đi hai nhà  xong cũng  còn việc gì khác nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-290.html.]
Cứ chuẩn   thứ cho năm mới và chỉ tập trung chờ đợi năm mới thôi.
Hấp bánh màn thầu, hấp bánh bao, hầm thịt, còn  món lòng lợn hầm  thể thiếu mỗi năm.
Mọi thứ  chuẩn  xong, cũng là đến đêm giao thừa.
Buổi trưa như thường lệ  một bàn đầy đồ ăn ngon, cả nhà quây quần bên  ăn uống vui vẻ.
Ngoại trừ bà nội nhắc đến Thạch Chí Viễn hai câu, Diệp Thư và   đều  ai lên tiếng,  vì Thạch Chí Viễn mà ảnh hưởng đến tâm trạng, ăn cơm xong trong vui vẻ.
Buổi chiều vẫn là gói sủi cảo với mấy loại nhân. Đến tối lúc luộc sủi cảo, bà nội   nhịn  nữa.
Bà thăm dò hỏi Thạch Lỗi: "Hay là chúng  gọi bố cháu đến ăn sủi cảo nhé? Bây giờ trời tối , ngoài đường cũng chẳng còn ai,  ai phát hiện  ."
Bà nội  dứt lời, ánh mắt của ông nội cũng  sang.
Diệp Thư  thể nào  nổi họ  đằng chân lân đằng đầu như thế, ép buộc Thạch Lỗi, định lên tiếng.
 Thạch Lỗi nắm lấy tay cô,  cho cô .
Tự  hít sâu một ,  với hai ông bà: "Cháu  đồng ý,  chỉ  đồng ý cho ông  về nhà ăn sủi cảo, cháu cũng  đồng ý việc   lấy danh nghĩa của Tiểu Diệp để xin cho ông  một công việc nhẹ nhàng."
"Đã  đến đây , cháu cũng  thẳng luôn."
"Cháu  bảo   đừng qua  với ông  là  thể, cháu cũng  yêu cầu    ."
" hôm nay cháu  rõ, cháu hi vọng   khi qua  với ông  thì chú ý chừng mực một chút. Đừng để  khác nắm thóp."
"Nếu để   nắm  thóp, đến lúc đó thì ai cũng  cứu nổi   ."
"Lỡ như thật sự  ngày đó, cháu sẽ đoạn tuyệt quan hệ với  . Không  cháu nhẫn tâm, mà cháu cũng  gia đình của . Cháu  vợ con, cháu  thể để họ  liên lụy vì  ."
"Nhất là Tiểu Diệp, cô   nợ gì  . Mọi  đừng  chuyện gì cũng tìm đến cô . Cô  đối với cháu, đối với  , đối với cái nhà   bỏ  đủ nhiều ."