Thạch Lỗi   hết những lời chôn giấu trong lòng. Nói xong liền xoay    ngoài.
Diệp Thư cũng lập tức  theo   ngoài. Trong nhà chỉ còn  hai ông bà lão và hai đứa nhỏ.
Bà nội  Thạch Lỗi và Diệp Thư  ngoài, liền lấy tay che miệng  nức nở.
Ông nội cũng thở dài : "  bảo bà đừng  mà, bà xem bây giờ thành  thế nào."
"   là thấy con trai  chịu khổ mà đau lòng ? Đó là miếng thịt rớt  từ   ,     thể khoanh tay  ."
"Không  thì   ? Giờ thì  , cháu trai cũng đắc tội luôn ."
Bữa sủi cảo đêm 30 , ngoại trừ hai đứa trẻ, những  khác đều  còn tâm trạng nào để ăn nữa.
Từ  đêm 30 Thạch Lỗi   những lời đó, tuy  ai nhắc  chuyện  nữa,   coi như chuyện   từng xảy , vẫn như thế nào thì cứ như thế.
 Diệp Thư vẫn cảm nhận   gì đó  đúng lắm,    chuyện đều  cẩn thận, sợ bản   sai điều gì  gây  mâu thuẫn. Đặc biệt là hai ông bà lão, đối xử với Thạch Lỗi càng thêm cẩn thận.
 Diệp Thư chẳng mảy may thương cảm, tự  tự chịu thôi, hai ông bà đúng là  voi đòi ngà mà.
Vì chuyện của Thạch Chí Viễn, Diệp Thư và Thạch Lỗi vẫn luôn nhường nhịn ông bà.
Cô  chắc chắn ông bà  thể  con trai thiếu ăn thiếu mặc, kiểu gì cũng sẽ chu cấp cho Thạch Chí Viễn. Thế nên hai  về quê, Diệp Thư đều cố tình mang nhiều đồ ăn hơn, chính là để dành cho ông bà mang cho Thạch Chí Viễn.
Lần  về, Diệp Thư phát hiện  áo bông của ông nội    bằng cái áo cũ ông vẫn mặc hồi ở Bắc Thành. Không cần  cũng  cái áo Diệp Thư mua năm    .
Thế là cô  mua cho ông một cái áo mới.
Nói thật lòng, cách hành xử của ông bà khiến Diệp Thư  chạnh lòng.
Cô  thể hiểu  tâm trạng của ông bà, nhưng cô  đồng tình với cách  của ông bà. Ông bà gây sức ép với Thạch Lỗi như thế, khiến Diệp Thư thấy  thương chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-291.html.]
Qua chuyện , Diệp Thư quyết định   cũng  cần đối xử  với ông bà như  nữa.
Cô cảm thấy ông bà  hai vợ chồng cô chiều đến mức sinh hư .
Mấy năm nay, Diệp Thư thực sự đối đãi với ông bà  ,  thể  là ở Bắc Thành, hai  cũng  từng sống sung sướng như .
Cô  bao giờ để ông bà  lo lắng về chuyện ăn mặc, che chắn  giông bão bên ngoài, khiến họ quên mất tình hình bên ngoài hiện nay khắc nghiệt như thế nào.
Họ quên mất cuộc sống bình yên hiện tại của họ khó khăn đến nhường nào.
Họ cũng quên mất những  bạn cũ của họ hiện đang ở , đang  gì?
Thậm chí họ còn quên mất  phận của họ chính là quả b.o.m hẹn giờ,   lúc nào sẽ phát nổ.
Mãi cho đến mùng 5 Tết, khi hai vợ chồng  trở  huyện thành  việc, ông bà cũng  nhắc  chuyện  nữa.
Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng vui vẻ giả vờ như   chuyện gì xảy .
Trở  huyện thành, ngoài công việc, hai vợ chồng chỉ lo chuẩn  những thứ cần thiết cho việc sinh nở. Thực  cũng   gì  chuẩn  nhiều, chăn màn, quần áo trẻ con gì đó, dùng  của  chị nó là .
Bây giờ nhà nào cũng thế,  cả dùng xong đến em, em xong đến út, hỏng thì vá  cho đứa  dùng tiếp.
 Diệp Thư cũng  để con trai út  dùng đồ cũ  , cô vẫn tự tay  cho con một cái chăn và một bộ quần áo mới.
Thời gian trôi qua  nhanh, ngày Diệp Thư sinh cũng  đến, ông bà nội đưa theo hai đứa nhỏ lên từ ,  thứ   chuẩn  chu đáo.
Mọi thứ  sẵn sàng, chỉ còn chờ  út chào đời.
Sau ngày dự sinh hai hôm, tức là ngày 2 tháng 2 năm 1972, ngày đầu rồng ngẩng,  út  vội vàng đến với thế giới .
Lần sinh nở  cũng giống như hai  , diễn  suôn sẻ. Đến bệnh viện  đầy hai tiếng đồng hồ, đứa trẻ  chào đời.