Nếu ông  còn tiếp tục,   cô sẽ  cho hai đứa nhỏ về quê nữa.
Câu    là để cảnh cáo Thạch Chí Viễn,  là  với hai ông bà lão.
Nếu họ vẫn tiếp tục sai lầm như , thì gia đình cô sẽ   về đây nữa.
Thậm chí,  thể cô sẽ chuyển cả nhà đến nơi khác sinh sống. Mặc dù  như  sẽ  phiền phức, nhưng còn hơn là    Thạch Chí Viễn liên lụy.
Không  ông nội   gì với Thạch Chí Viễn, từ đó về  Diệp Thư  còn  hai đứa nhỏ nhắc đến ông  nữa.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, ba năm nhanh chóng trôi qua, giờ  là năm 1975.
Ba năm , cuộc sống của gia đình Diệp Thư  yên bình, ba đứa con đều khỏe mạnh, ông bà tuy tuổi  cao nhưng sức khỏe vẫn , thỉnh thoảng  ốm đau lặt vặt nhưng   bệnh gì nghiêm trọng.
Điều đáng  nhất là Thạch Lỗi, ba năm qua,   dựa  năng lực của  để trở thành chủ nhiệm kỹ thuật của nhà máy.
Tất nhiên, kỹ thuật giỏi là một chuyện, nhưng bố của chị Ngô Tú Hòa - ông xưởng trưởng nhà máy Ngô cũng góp phần  nhỏ.
Mấy năm nay, mối quan hệ giữa Diệp Thư và Ngô Tú Hòa ngày càng , cô cũng quen  với bố  và  chị em của Ngô Tú Hòa.
Những dịp lễ Tết, Diệp Thư đều đến thăm hỏi gia đình họ. Quả nhiên câu  "Một   quan, cả họ  nhờ" là  lý do cả. Nhờ  mà Thạch Lỗi mới  lên chức chủ nhiệm.
Nhà máy cơ khí cũng  hai năm hỗn loạn, cuối cùng xưởng trưởng Ngô  nắm  cơ hội, mạnh tay chấn chỉnh, nhà máy mới dần  định trở .
Thạch Lỗi mới dám thể hiện năng lực của . Nếu   xưởng trưởng Ngô mạnh tay dẹp loạn đám Hồng Vệ Binh thì dù   giỏi đến  cũng  dám thể hiện.
Bây giờ tình hình bên ngoài  còn căng thẳng như  nữa. Diệp Thư  phong trào  sẽ sớm qua thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-293.html.]
Sáng sớm chủ nhật, Diệp Thư  dậy chuẩn  bữa sáng cho cả nhà, tiện thể chuẩn  bữa trưa cho con gái  dã ngoại.
Tĩnh Nghi - con gái cô năm nay  14 tuổi mụ, 13 tuổi thật, hiện đang học lớp 7,  là một thiếu nữ .
Hôm nay, lớp con bé rủ   dã ngoại ở bờ sông ngoại ô,  về ăn trưa mà ăn luôn ở ngoài.
Hôm qua Diệp Thư  nhào bột sẵn, định hấp bánh bao, ngoài việc để con gái mang  ăn trưa, thì cả nhà cũng ăn bánh bao cho bữa sáng.
Hấp bánh bao xong, cô  nấu cháo,  gọi ba đứa nhỏ dậy.
 , là ba đứa nhỏ, năm nay Diệp Thư  đón Chính Khải - con trai út lên huyện thành và gửi  bé đến nhà trẻ.
Hai ông bà dù  cũng  lớn tuổi,  ngoài bảy mươi gần tám mươi , tuy sức khỏe vẫn còn , nhưng chăm thêm cu  Chính Khải nghịch ngợm thì  đuối.
Thế là Diệp Thư đón thẳng con trai út lên thành phố và gửi  bé đến nhà trẻ.
Cả nhà cô vẫn giữ thói quen về quê  chủ nhật, chủ yếu là về thăm hai ông bà, tranh thủ  những việc nặng nhọc như bổ củi, gánh nước, những việc  đều do Thạch Lỗi .
Mỗi  về, hai vợ chồng đều chuẩn  đủ thứ cho hai ông bà dùng trong một tuần, để hai ông bà khỏi  động tay động chân.
Thực , ban đầu Diệp Thư  đón ông bà lên huyện thành sống cùng luôn, dù  hai ông bà cũng  lớn tuổi, lỡ  ốm đau gì   ai bên cạnh cũng  .
 hai ông bà nhất quyết  chịu,  gì cũng  lên, Diệp Thư hết cách, chỉ đành để Thạch Lỗi chạy  chạy về nhiều hơn.
Diệp Thư cũng , hai ông bà   xa con trai, ở quê, hai ông bà  thể thi thoảng gửi đồ ăn thức uống cho con, chủ nhật nào vợ chồng cô cũng về.
Nếu hai ông bà cũng lên thành phố, chắc chắn vợ chồng cô sẽ  về thường xuyên nữa, hơn nữa  hỗ trợ con trai cũng bất tiện.
Mấy năm nay, tuy ngoài miệng   quản Thạch Chí Viễn nữa, nhưng mỗi  chuẩn  lương thực cho ông bà, Diệp Thư vẫn chuẩn  thêm một ít.