Hôm nay Diệp Thư nhào một thau bột lớn, chuẩn  rán bánh tiêu và quẩy.
Những thứ  để  lâu, ông bà  thể ăn nhiều ngày.
Tuy để đến bữa  ăn sẽ  cứng, nhưng chỉ cần chan thêm chút canh, nhúng bánh tiêu  là mềm , ăn vẫn ngon.
Hai vợ chồng cùng  rán một chậu bánh tiêu, một chậu quẩy.
Rán xong, Diệp Thư đổ chỗ dầu ăn thừa , dùng luôn chiếc chảo đó để nấu canh trứng.
Bữa trưa nay của cả nhà coi như  xong.
Cả nhà ăn trưa xong, buổi chiều   vườn , vườn  trồng cây.
Vườn  vẫn trồng rau, vườn  năm nay vẫn trồng một nửa ngô, một nửa khoai lang.
Hai vợ chồng cùng   việc đến tận khi trời sắp tối mới trồng xong cả vườn  và vườn .
Trồng xong cũng  nấn ná lâu, hai  vội vàng đưa hai con về huyện.
Không  con gái lớn  dã ngoại về , trong lòng Diệp Thư  lo lắng cho con, đôi chân đạp xe càng thêm nhanh.
Về đến nhà, thấy đèn trong nhà vẫn sáng, Diệp Thư  con gái  về .
Diệp Thư đẩy cửa lớn, bước  sân. Nghe thấy tiếng động, con gái từ trong nhà chạy .
“Mẹ,  giờ bố  mới về? Con cứ tưởng hôm nay bố   về nữa chứ!" Tĩnh Nghi  chút trách móc.
"Con ở nhà,  bố   thể  về ? Chỉ là hôm nay  trồng cây ở vườn nhà ông bà nên về muộn một chút." Diệp Thư mỉm  giải thích.
Thạch Lỗi bế  con trai út xuống khỏi xe đạp,  bé  gọi "Chị ơi"  chạy về phía chị.
Tĩnh Nghi đưa tay đón lấy, bế em trai lên. Cô bé    : "Bố  về  lúc, cơm  nấu xong ,  ăn luôn  ạ. Con còn sợ bố  về muộn, cơm nguội mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-296.html.]
Diệp Thư  con gái bế đứa con trai út từ phía , trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Chớp mắt một cái, con gái  mười bốn tuổi, giờ  cao bằng cô .
Bản  Diệp Thư cũng  ngoài ba mươi. Nhìn con gái đang xới cơm cho cả nhà, con trai lớn đang rửa mặt, con trai út thì cứ quấn quýt bên chị, lòng cô dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Diệp Thư bỗng chìm  dòng suy nghĩ miên man, mới đó mà  16 năm trôi qua kể từ ngày cô đến thời đại . Cô  chỉ tìm   bạn đời của  ở đây mà còn sinh  ba đứa con ngoan ngoãn.
Những năm tháng qua tuy cũng  lúc thăng trầm, nhưng đều vượt qua  một cách ngoan cường.
Nghe tiếng con gái giục cả nhà mau ăn cơm, Diệp Thư vội ngừng suy nghĩ miên man, bước tới phụ con gái dọn cơm.
Nhìn mâm cơm  bàn, Diệp Thư và Thạch Lỗi  ngớt lời khen ngợi con gái.
"Món nào cũng ngon! Con gái bố giỏi thật,   nấu cơm cho bố  ." Thạch Lỗi  ăn  khen.
"Hay quá! Cuối cùng  cũng  hưởng phúc , tối về  cơm ngon con gái nấu sẵn." Diệp Thư cũng tiếp lời chồng.
Nghe bố  khen, Tĩnh Nghi  chút ngại ngùng.
Diệp Thư và Thạch Lỗi cố ý khen ngợi, tuy con gái nấu ăn cũng chỉ ở mức bình thường.  để con bé  nản chí, hai  vẫn   khen ngợi.
Thực   chỉ trẻ con, mà  lớn  việc gì cũng mong  khen ngợi vài câu.
Hơn nữa,  khen ngợi thì   sẽ  thêm động lực để  nhiều việc hơn.
Vì , Diệp Thư và Thạch Lỗi  tiếc lời khen ngợi, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Nghi đỏ bừng. Trong lòng càng thêm quyết tâm,   nhất định  giúp bố   nhiều việc hơn.
Ngay cả hai  con trai, tuy thằng bé nhỏ nhất   hiểu lắm.  thằng lớn  thẳng thắn bày tỏ,   cũng sẽ nấu cơm và rửa bát cho bố .
Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng khen con trai lớn vài câu, đồng thời nhân cơ hội giao luôn nhiệm vụ rửa bát buổi tối.
Thoáng chốc  một năm trôi qua, năm nay  là năm 1976. Chính sách năm nay rõ ràng  nới lỏng hơn. Trên đường phố cũng chẳng còn thấy mấy bóng Hồng Vệ Binh nữa.
Cuối năm ngoái, khi giao dịch cuối cùng với  Cường,  Cường cũng , bất kể cấp   gì, thì bên  cũng  còn nhiều chuyện như  nữa.