Tuy trong lòng  chuẩn  tâm lý từ , nhưng  bà cụ với sắc mặt nhợt nhạt   giường bệnh, nước mắt Diệp Thư vẫn  kìm  mà rơi xuống.
"Bà nội, cháu dẫn các con đến thăm bà đây." Diệp Thư ,  dắt ba đứa trẻ đến gần giường bệnh hơn. Để bà cụ  cho rõ.
Ánh mắt bà cụ từ   Diệp Thư lướt qua, dừng    ba đứa trẻ.
Lúc , ba đứa trẻ cũng đồng thanh gọi: "Bà cố, bà cố."
Nghe tiếng gọi của các cháu, nước mắt bà cụ theo khóe mắt chảy xuống.
Nhìn cảnh tượng  mắt, nước mắt Diệp Thư càng rơi nhiều hơn, sợ bật  thành tiếng, cô vội đưa tay lên che miệng.
Ông cụ càng  đến nỗi nước mắt giàn giụa.
Mãi cho đến khi bà cụ mệt mỏi nhắm mắt ,   trong gia đình mới  thời gian để  chuyện.
Ông cụ giới thiệu  phận của những  trong phòng, ngoài  phụ nữ đang bế đứa bé là vợ  của Thạch Chí Viễn và con trai như Diệp Thư dự đoán.
Người đàn ông ban nãy  dựa tường trong phòng là chồng của Thạch Tĩnh, hai đứa trẻ bên cạnh là con của cô .
Còn một  bé mười lăm, mười sáu tuổi là con trai riêng của vợ  Thạch Chí Viễn.
Ông cụ  xong, Thạch Lỗi cũng  chào hỏi  , chỉ  Thạch Tĩnh và chồng cô  gọi một tiếng "Anh cả".
Thạch Lỗi cũng  để ý đến họ, chỉ  với ông cụ là  tiên  sẽ đưa  nhà đến khách sạn sắp xếp chỗ ở .
Lát nữa sẽ   trông bà.
May mà cách bệnh viện  xa  một khách sạn. Cả nhà  thủ tục nhận phòng.
Thạch Lỗi bảo Diệp Thư đưa các con  ăn chút gì đó, còn  thì   bệnh viện trông bà.
Diệp Thư định bảo  ăn chút gì  hãy . Lời đến bên miệng  nuốt xuống.
Thôi  , lát nữa mua ít đồ mang qua cho  .
Diệp Thư đưa các con  tắm rửa,  đó hỏi ý kiến của các con. Là cô mua đồ về  là cả nhà cùng  ngoài ăn.
Cuối cùng   nhất trí quyết định  ngoài ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-310.html.]
Ăn cơm xong, Diệp Thư  mua thêm bánh bao. Đưa các con về khách sạn, còn cô  đến bệnh viện.
Ở bệnh viện, ông cụ, Thạch Chí Viễn, Thạch Lỗi, ba  họ đều ở đó.
Diệp Thư đặt túi bánh bao lên bàn, bảo họ ăn .
Cả ba  đều lắc đầu   ăn,  đói.
Nhìn họ như , Diệp Thư cũng    cách nào. Chỉ  thể dặn dò khi nào đói thì ăn một chút. Đừng để mệt mỏi quá.
Buổi chiều Diệp Thư cũng   về nhà khách mà ở  phòng bệnh với bà cụ.
Thoáng chốc Diệp Thư và    đến đây  mấy ngày , thời gian xin nghỉ của Thạch Lỗi  hết từ lâu.
 mấy ngày nay tình hình của bà cụ   , lúc tỉnh lúc mê. Đã  cấp cứu mấy .
Thạch Lỗi mấy ngày nay đều ở trong bệnh viện, nửa bước cũng  dám rời . Anh chỉ sợ nếu  chuyện gì xảy ,  sẽ   gặp bà  cuối.
Mấy ngày nay Diệp Thư cũng  rảnh rỗi, tình hình của bà cụ  như  . Phải chuẩn  chu   việc  .
Diệp Thư hỏi vợ  của Thạch Chí Viễn,  hỏi ông cụ. Quả nhiên là trong nhà  chuẩn  gì cả.
Diệp Thư vội vàng  chuẩn  quần áo mới, giày mới cho bà. Tuy ông cụ   câu nệ những thứ .  Diệp Thư vẫn  bà cụ    tươm tất.
Những việc  Diệp Thư cũng  hiểu,   hỏi những  già ở địa phương. Mới  khi hạ táng đều  mặc áo bông, giày bông.
Diệp Thư  bắt đầu tìm  mua bông, vải, để may áo bông, giày bông cho bà.
Còn  kịp chuẩn  xong  thứ thì bà cụ   qua khỏi.
Đợi đến khi Diệp Thư nhận  tin tức chạy đến bệnh viện thì bà cụ  mất .
Ông cụ cũng vì quá đau buồn mà ngã bệnh.
Thạch Chí Viễn và Thạch Lỗi cũng chẳng khá hơn gì, ngoài  lóc thì chẳng còn tâm trí  mà lo chuyện khác.
Vợ  của Thạch Chí Viễn thì cứ rụt rè, chẳng  chủ kiến gì.
Về phần Thạch Tĩnh thì cô  cũng  xen  nhưng   nhăng  cuội, chẳng  gì hữu ích.