Không còn cách nào khác, Diệp Thư đành phải đứng ra chủ trì mọi việc.
Diệp Thư dẫn Thạch Tĩnh và vợ sau của Thạch Chí Viễn lau người, thay đồ lót mới, mặc quần áo thu, áo khoác ngoài cho bà cụ.
Còn áo khoác bông và giày bông thì không mặc, bây giờ trời nóng như thế này, mặc áo bông vào thì có mà t.h.i t.h.ể bốc mùi.
Diệp Thư bảo Thạch Chí Viễn đừng có ngồi đó mà khóc nữa, xem hậu sự của bà cụ tính sao?
Trời nóng như thế này thì không thể để t.h.i t.h.ể lâu được, phải nhanh chóng quyết định.
Diệp Thư lại bảo Thạch Lỗi đi hỏi ông cụ xem bà cụ muốn được chôn cất ở đây hay là muốn về Bắc Thành, mua một miếng đất ở đó.
Cả nhà lúc này mới bắt đầu bận rộn.
Thạch Lỗi đi hỏi ông cụ, ông cụ nói trước đây hai ông bà đã từng nói chuyện này rồi, lúc đó bà cụ đã nói là khi nào bà mất thì sẽ chôn cất ở đây, không về Bắc Thành nữa.
Bao nhiêu năm nay, chỉ có mấy năm gần đây mới có cơ hội được ở bên cạnh con trai, sau khi c.h.ế.t bà muốn được ở gần con trai hơn.
Nghe vậy, Thạch Chí Viễn càng khóc to hơn.
Thạch Lỗi không nói gì, tuy rằng anh muốn bà được chôn cất ở Bắc Thành để sau này tiện bề hương khói nhưng vì đó là ý nguyện của bà nên anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của bà.
Vì bà cụ muốn được chôn cất ở đây nên Thạch Chí Viễn vội vàng đi tìm người mua một miếng đất ở cạnh nghĩa trang liệt sĩ.
Rồi đào huyệt, mua quan tài, sau đó làm lễ an táng cho bà.
Thạch Chí Viễn ở trong khu tập thể của quân đội nên không được phép tổ chức tang lễ linh đình.
Mọi người chỉ lập một bàn thờ đơn giản ở bệnh viện, làm lễ viếng rồi đưa bà đi chôn cất.
Nhìn quan tài của bà cụ dần dần bị đất đá chôn vùi, Diệp Thư nghĩ đến những ngày tháng chung sống với bà, không khỏi đau buồn mà khóc nức nở.
Bà cụ là một người rất tốt, từ ngày gặp Diệp Thư đã đối xử với cô rất tốt.
Giúp họ nuôi nấng ba đứa con, đối với họ thật sự có thể nói là bỏ công, bỏ tiền, bỏ sức, hết lòng hết dạ.
Mấy năm nay, nếu không có hai ông bà giúp họ chăm sóc con cái, hai người họ chắc chắn sẽ không sống thoải mái được như vậy.
Ba đứa trẻ cũng khóc rất nhiều, ba đứa trẻ này đều là do bà nội nuôi nấng từ nhỏ, tình cảm với bà nội so với Diệp Thư cũng không kém là bao.
Thạch Lỗi thì càng không cần phải nói, tuy rằng anh đang cố gắng kìm nén bản thân nhưng nỗi buồn toát ra từ anh thì ai cũng có thể nhìn thấy.
Thạch Chí Viễn cũng vậy, không chỉ khóc mà trong miệng còn luôn lẩm bẩm nói xin lỗi bà cụ.
Có lẽ ông đang nghĩ đến việc mình vì một người phụ nữ mà làm tổn thương trái tim của bố mẹ, hơn 30 năm qua chưa từng làm tròn chữ hiếu với bố mẹ, đây cũng là giọt nước mắt hối hận.
Tang lễ của bà cụ đã xong, Thạch Lỗi cũng nên quay về đi làm.
Trước khi đi, ông cụ bảo cả nhà đến nhà Thạch Chí Viễn một chuyến.
Đến đây lâu như vậy rồi, cả nhà chỉ chạy đi chạy lại giữa khách sạn và bệnh viện, chưa bao giờ đến nhà Thạch Chí Viễn.
Tất nhiên là, cả nhà cũng không muốn đi.
Nhưng vì ông cụ đã lên tiếng nên vẫn phải đi một chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-311.html.]
Mặc dù trong lòng Thạch Lỗi vẫn còn rất phản đối nhưng từ sau khi bà cụ mất, Diệp Thư phát hiện thái độ của anh cũng đã dịu đi phần nào. Tuy rằng vẫn không thèm để ý đến Thạch Chí Viễn nhưng cũng không còn oán hận như trước nữa.
Tối hôm an táng bà cụ, Thạch Lỗi cũng nói với Diệp Thư rằng anh cảm thấy rất hối hận, mấy năm nay vì ghét Thạch Chí Viễn mà chưa từng đến thăm hai ông bà.
Giờ bà nội không còn nữa, sau này muốn gặp cũng không gặp được nữa.
Nói tới nói lui lại đỏ hoe khoé mắt.
Diệp Thư chỉ đành an ủi anh, bà nội không còn, vẫn còn ông nội, sau này bọn họ được nghỉ sẽ tới thăm ông.
Nói là tới thăm ông nội, bởi vì ông nhất quyết từ chối lời đề nghị về Bắc Thành sống cùng bọn họ. Kiên quyết muốn sống cùng con trai.
Thạch Lỗi nói thế nào cũng không được, cuối cùng đành chịu. Chỉ đành nghe theo ý của ông.
Lần này đi khu tập thể quân đội, vẫn là cậu thanh niên lần trước ra ga tàu đón bọn họ lái xe đến.
Đến cổng khu tập thể quân đội, cậu thanh niên xuống xe xuất trình giấy tờ, lại nói gì đó với chiến sĩ gác cổng.
Cậu thanh niên lên xe, cổng lớn khu tập thể quân đội liền mở ra.
Cậu thanh niên lái xe đưa bọn họ đến tận nhà Thạch Chí Viễn. Vừa xuống xe cả nhà đã bị mấy người phụ nữ đứng đánh giá.
Diệp Thư nhìn căn nhà hai tầng nhỏ trước mặt, lại so sánh với dãy nhà tập thể vừa đi qua.
Có chút hiểu biết ban đầu về cuộc sống hiện tại của Thạch Chí Viễn.
Không nói gì khác, ít nhất cuộc sống vật chất không đến nỗi để ông cụ chịu thiệt thòi.
Nghe thấy tiếng xe, Thạch Chí Viễn và vợ ra đón.
Nhìn thấy Thạch Lỗi bọn họ, Thạch Chí Viễn có vẻ hơi lúng túng. Không biết nói gì.
Vợ ở phía sau huých ông một cái, ông mới mở miệng nói: “Mọi người đến rồi, mau vào nhà."
Nói xong liền nhìn Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi gật đầu với ông một cái, không nói gì.
Bầu không khí trở nên ngượng ngập. Diệp Thư bất đắc dĩ, đành phải đẩy đẩy con trai út.
"Đây là ông nội." Diệp Thư nói với các con.
"Ông nội." Các con đồng thanh gọi.
"Ừm… ừm ừm!” Thạch Chí Viễn liên tục đáp.
Diệp Thư nhìn thấy ông quay người lau nước mắt.
Người phụ nữ phía sau Thạch Chí Viễn chào hỏi Diệp Thư và những người khác.
"Vào nhà thôi, chúng ta vào nhà nói chuyện."
Thạch Chí Viễn cũng hoàn hồn, vội vàng kéo các cháu.
"Đi nào, đi với ông vào nhà, ông chuẩn bị đồ tốt cho các cháu rồi." Nói xong liền dắt ba đứa nhỏ vào nhà.
Người phụ nữ ngại ngùng cười với Diệp Thư, Diệp Thư cũng không nói gì với cô ấy. Thật sự là không biết nói gì, chỉ đành gật đầu với cô ấy một cái. Rồi cùng Thạch Lỗi bước vào sân.