Vào đến trong nhà,   đều  mặt. Tất cả   bao gồm cả nhà Thạch Tĩnh đều ở đây.
Tuy nhiên,  thấy Thạch Chí Viễn và ba đứa nhỏ.  Diệp Thư  thấy tiếng  chuyện từ phòng phía Tây vọng ,  liên tưởng đến lời Thạch Chí Viễn   là  đồ  cho bọn nhỏ. Cô  ngay là ông  đưa ba đứa nhỏ sang phòng phía Tây .
Diệp Thư họ bước , vợ  của Thạch Chí Viễn cũng  .
Một lát , Thạch Chí Viễn cũng dắt ba đứa nhỏ  .
Thấy    đến đông đủ, ông nội bắt đầu  rõ mục đích hôm nay gọi   đến đây.
"Hôm nay ông gọi   đến đây là  một chuyện  . Đây cũng là lời dặn dò của bà nội các con khi còn sống." Vừa , ông nội  lấy  mấy cọc tiền.
Diệp Thư và Thạch Lỗi thì  , còn Thạch Tĩnh và chồng cô    thấy nhiều tiền như , hai mắt liền sáng rực lên.
"Số tiền  là  tiền tích góp mấy năm nay của bà nội các con. Đây là lời bà nội các con dặn dò  lúc lâm chung."
"Tiểu Diệp, đây là phần bà nội để  cho cháu. Mấy năm nay cháu vất vả . Sau  Thạch Lỗi nhờ cháu chăm sóc." Ông nội  xong, lấy  hai cọc tiền.
"Ông ơi, cháu..." Diệp Thư  từ chối.
"Cháu cầm lấy , đây là bà nội cho cháu. Bà nội , trong cái nhà  cháu là   công lao lớn nhất. Nếu   cháu, gia đình chúng     chịu khổ đến mức nào. Cháu cầm lấy ! Đây là thứ cuối cùng bà nội để  cho cháu." Ông nội đỏ hoe mắt dúi tiền  tay Diệp Thư.
Diệp Thư cầm  tiền trong tay, nước mắt cũng rơi lã chã.
Ông nội  lấy  một cọc, gọi Thạch Lỗi  gần.
"Tiểu Lỗi, đây là phần bà để  cho cháu. Sau  cháu  sống thật  với Tiểu Diệp. Haiz! Không  lúc  giữ cháu  là đúng  sai." Nói xong ông cũng nhét tiền  tay Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi   lời từ chối, cầm tiền   xuống cạnh Diệp Thư.
Lúc , ông nội  gọi ba đứa nhỏ đến  mặt,  ba đứa nhỏ, trong mắt ông tràn đầy vẻ an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-312.html.]
"Tĩnh Nghi nhà chúng   là cô gái lớn , tiếc là bà mất sớm,  đợi  đến lúc cháu  lấy chồng." Ông nội cảm thán.
Nói , ông đưa cho mỗi đứa nhỏ một cọc tiền to, ngoài tiền , ông nội còn cho riêng Tĩnh Nghi một chiếc hộp gỗ.
"Tĩnh Nghi, đây là của hồi môn bà chuẩn  cho cháu. Đáng lẽ  đợi đến lúc cháu  lấy chồng ông mới đưa cho cháu.  ông sợ   đợi  đến lúc đó nên bây giờ ông đưa  cho cháu !"
"Ông cố..." Tĩnh Nghi nghẹn ngào .
"Đi ! Qua chỗ bố  cháu ." Ông nội bảo bọn nhỏ  xuống.
Tiếp đó, ông nội  về phía Thạch Tĩnh.
Thạch Tĩnh thấy ông nội  ,  nhịn  ưỡn thẳng lưng.
Ông nội  Thạch Tĩnh, cầm lấy cọc tiền ít nhất  bàn đưa cho cô .
"Sao  thế hả ông nội? Sao    nhiều thế, đến lượt cháu thì chỉ  chút xíu thế ? Cháu là cháu gái ruột của ông đấy?" Thạch Tĩnh cầm cọc tiền mỏng dính trong tay .
"Cháu cũng đừng kêu ca, ý của ông là một xu cũng  cho cháu, nhưng bà nội  dù  cháu cũng mang họ Thạch. Tuy cháu  đoạn tuyệt quan hệ với Chí Viễn, nhưng ít nhiều gì ông cũng cho cháu một ít." Ông nội cũng  nể mặt Thạch Tĩnh.
Nghe ông nội  , mặt Thạch Tĩnh lúc xanh lúc trắng. Muốn ném tiền xuống đất,   cần nữa, nhưng   nỡ. Tuy  tiền   nhiều bằng Thạch Lỗi và Diệp Thư nhưng cũng  hai, ba trăm đồng, cũng   là ít.
Thạch Tĩnh   gì nữa, hậm hực    xuống.
Cuối cùng, ông nội  về phía Lưu Thúy Hoa, vợ  của Thạch Chí Viễn.
"Thúy Hoa."
Lưu Thúy Hoa  ngờ còn  phần ,  lo lắng bước lên.
Ông nội  lấy  hai trăm đồng.
"Thúy Hoa, hai trăm đồng  là để dành cho Trụ Tử (Trụ Tử là con trai riêng của cô ) lấy vợ. Năm đó Thạch Tĩnh lấy chồng,  và bà nó cũng cho hai trăm. Trụ Tử lấy vợ, chúng  cũng cho chừng đó. Số tiền  cô cầm lấy cất  cho Trụ Tử!"