Thế nhưng hai cậu nhóc không chịu, cứ khăng khăng đòi xin nghỉ để đưa chị đi.
Cậu con trai lớn Chính Hồng còn hùng hồn nói là chị gái lần đầu tiên xa nhà đi ở ký túc xá, sợ có người bắt nạt chị, cậu phải đi để làm chỗ dựa cho chị.
Cậu con trai út Chính Khải cũng hùa theo, Thạch Lỗi cũng ở bên cạnh nói giúp.
Diệp Thư không lay chuyển được ba bố con, chỉ có thể buông một câu "Thế nào thì thế" rồi mặc kệ luôn.
Bởi vậy, ngày nhập học hôm đó đã xuất hiện cảnh tượng cả nhà 5 người cùng đưa con gái đi học.
Cả nhà không đi xe, chỉ buộc những đồ đạc cồng kềnh lên giá xe đạp, còn những vật dụng nhỏ thì xách tay, vừa đẩy xe vừa đi bộ đến trường.
Tới trường, làm thủ tục nhập học xong, nhìn thấy phòng được phân cho Tĩnh Nghi, cả nhà lại cùng nhau đi về phía ký túc xá.
Có mấy học sinh khóa trên định lại gần chỉ đường thì bị Diệp Thư cười tươi từ chối.
Cô bảo các học sinh đó cứ đi giúp người khác, nhà cô không cần giúp đâu.
Nhà này còn cần ai chỉ đường nữa chứ? Cô học ở đây 4 năm, ngóc ngách nào mà chẳng biết.
Tìm được tòa nhà ký túc xá, phòng của Tĩnh Nghi ở tầng 2, phòng 203, vị trí cũng không tệ.
Hôm nay là ngày đầu nhập học, rất nhiều phụ huynh đến đưa con cái đi học nên quản lý ký túc xá cũng không quản luật lệ nam giới không được vào, cứ để mọi người đi vào.
Tìm được đến phòng, cửa phòng khép hờ, bên trong có tiếng người nói chuyện, Diệp Thư gõ cửa, nghe bên trong nói "Vào đi", cô mới đẩy cửa bước vào.
Trong phòng đã có người đến trước, nhìn sơ qua có vẻ là một nhà ba người, cả nhà đang dọn dẹp giường. Thấy nhà Diệp Thư bước vào, người phụ nữ đang dọn giường mỉm cười với cả nhà.
"Chào mọi người." Diệp Thư chào hỏi họ rồi bắt đầu chỉ huy bốn bố con làm việc.
Tĩnh Nghi chọn giường tầng trên cạnh cửa sổ, ở nhà đã bàn trước rồi, hôm nay cố tình đến sớm là để chọn cho được chiếc giường ưng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-319.html.]
Tuy nhiên trong phòng còn có người đến sớm hơn nhà cô, may là họ chọn giường tầng dưới.
Đầu tiên, Diệp Thư bảo Chính Hồng đi lấy nước lau giường cho sạch sẽ, sau đó trải tấm ga trải giường cũ mang từ nhà lên.
Cô trải thêm hai cái đệm lên trên ga giường, sợ trải mỏng quá con ngủ không thoải mái.
Trên lớp đệm là ga trải giường mới, chăn được gấp gọn gàng để trên đệm. Vỏ chăn đã được bọc ở nhà rồi, chỉ việc đặt gối lên trên chăn nữa là xong.
Chăn mang theo không phải loại dày, chỉ là cái chăn mỏng đắp cho vừa lúc này. Dù sao nhà cũng gần, lúc nào lạnh thì về nhà thay cũng được.
Lúc Thạch Lỗi dọn giường, Diệp Thư cũng không rảnh rỗi, cô cất quần áo, đồ dùng sinh hoạt mang theo vào trong mấy cái tủ dài dựng sát tường trong ký túc.
Dọn dẹp xong xuôi, cả nhà định đi dạo trong trường một vòng, dẫn con gái đi xem lớp học sau này.
Diệp Thư như được trở về chốn cũ.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Tĩnh Nghi ở trường đại học học tập sinh hoạt đều rất thuận lợi, không gặp khó khăn gì, hơn nữa cuối tuần nào cũng về nhà.
Chính Hồng đã học cấp 2, Chính Khải cũng vào tiểu học, Diệp Thư cũng không phải lo lắng gì.
Hôm nay, cô đang thu hoạch khoai lang trồng ở mảnh đất trống bên nhà Thạch Lỗi thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Diệp Thư thấy lạ, ai lại đến đây gõ cửa. Bởi vì người quen đều biết, nhà mình không ở đây, bình thường chỗ này cũng không có ai, đều ở bên kia hết.
Tuy nhiên, cô vẫn đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc uốn xoăn, mặc áo khoác màu be, bên trong là chiếc váy len màu trắng, chân đi đôi giày cao gót màu trắng sữa.
Nhìn là biết không phải người nhà bình thường, huống hồ sau lưng còn đỗ một chiếc ô tô màu đen.
Người phụ nữ thấy cô bước ra, rõ ràng cũng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép hỏi: "Xin chào, cho hỏi đây có phải nhà Thạch Lỗi không?"
"Vâng, xin hỏi bác là...?" Nhìn thấy bà hỏi thăm Thạch Lỗi, trong lòng cô đã đoán được bà là ai.