Đúng như dự đoán, giây tiếp theo liền nghe người phụ nữ tự xưng là mẹ của Thạch Lỗi.
Diệp Thư vội vàng mời bà về nhà mình, đồng thời giải thích hiện tại cả nhà đang ở bên cạnh.
Diệp Thư rót nước cho mẹ của Thạch Lỗi, để bà ngồi chờ trong nhà, còn mình thì đạp xe đến xưởng gọi Thạch Lỗi về.
Cô gọi Thạch Lỗi ra khỏi xưởng, nói rõ tình hình cho anh biết. Thạch Lỗi bèn xin nghỉ ở xưởng.
Đợi Thạch Lỗi xin nghỉ xong, Diệp Thư cùng anh đạp xe về nhà.
Đến trước cửa nhà, nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, Thạch Lỗi lại chần chừ.
Diệp Thư biết anh sắp được gặp mẹ ruột của mình nên trong lòng có chút bối rối.
"Vào đi thôi, nhìn mẹ anh có vẻ cũng dễ gần." Cô an ủi anh.
Thạch Lỗi mỉm cười với cô lấy hết can đảm bước vào trong.
Thạch Lỗi vào nhà, Diệp Thư không đi theo mà lại đạp xe ra ngoài.
Cô đi ra ngoài một là để cho hai mẹ con họ có chút không gian riêng tư, hai là mẹ của Thạch Lỗi đến, buổi trưa nhất định phải ở lại ăn cơm, cô đi mua thêm chút đồ ngon, bữa trưa cũng thêm phần thịnh soạn.
Cô đến chợ, mua mấy cân thịt ba chỉ, lại mua thêm mấy cân xương sườn.
Thấy có người bán cá, cô mua một con cá trắm cỏ, rồi chọn mua thêm ít rau xanh. Nhìn thấy có người bán táo và quýt, cô lại mua thêm mấy cân.
Sau đó, cô mới trở về nhà.
Về đến nhà, cô xách đồ ăn vào bếp, rửa táo rồi bưng vào nhà cùng với quýt.
Thạch Lỗi đang cùng mẹ xem album ảnh. Anh đang chỉ vào album ảnh nói gì đó. Nhìn nụ cười trên mặt hai người, có lẽ là họ đang trò chuyện rất vui vẻ.
Thạch Lỗi thấy cô bước vào, mỉm cười giới thiệu: "Mẹ, đây là vợ con, Diệp Thư, mẹ cứ gọi cô ấy là Tiểu Diệp là được."
"Mẹ." Diệp Thư đặt hoa quả lên bàn, cũng gọi theo Thạch Lỗi.
"Ừ." Mẹ Thạch Lỗi mỉm cười đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-320.html.]
"Tiểu Lỗi, đi theo mẹ ra xe lấy đồ, mẹ mang quà cho hai đứa, đều để trên xe đấy." Nói rồi, bà kéo Thạch Lỗi đi ra ngoài.
Vừa lúc đó Diệp Thư cũng bước ra.
Đến chỗ xe, Thạch Lỗi mở cốp, chao ôi, cả cốp xe ngập tràn đủ loại hộp lớn hộp nhỏ.
Vừa mở cốp ra, mấy cái hộp suýt nữa thì rơi ra ngoài, may mà Thạch Lỗi nhanh tay lẹ mắt chụp lại được.
Chưa hết, mở cửa sau xe ra, cả băng ghế sau cũng chất đầy hộp lớn hộp nhỏ.
Ba người đi đi lại lại bê mấy lượt mới chuyển hết đồ vào nhà.
Mẹ Thạch Lỗi lục lọi một hồi trong đống đồ, chọn ra vài cái hộp và túi.
Bà mở từng món đồ ra cho Diệp Thư xem.
Vài cái hộp vừa mở ra, ánh sáng lấp lánh khiến người ta hoa cả mắt.
Mẹ Thạch Lỗi cũng thật hào phóng, riêng trang sức kim cương đã có hai bộ, thêm một bộ bằng vàng, một hộp trang sức khác thì đựng hai chiếc vòng vàng và hai chiếc vòng ngọc bích xanh biếc.
Những món trang sức này dù Diệp Thư không rành lắm nhưng cũng biết giá trị của nó không hề nhỏ.
Chưa kể còn có cả quần áo, giày dép, đồng hồ, mà đây mới chỉ là đồ của riêng Diệp Thư.
"Đây là mẹ mua lúc trở về, không biết con có thích không, không thích cũng không sao, ngày mai mẹ dẫn con đi mua cái khác." Mẹ Thạch Lỗi vừa nói vừa đẩy hết số đồ đó về phía Diệp Thư.
"Cái này đắt quá, con không nhận đâu." Diệp Thư từ chối.
"Đắt gì mà đắt, đây đều là mẹ cố ý mua cho con dâu đấy, mẹ còn nhiều đồ tốt lắm, chỉ là để ở nước ngoài chưa mang về thôi, lần sau mẹ về sẽ mang cho con."
Diệp Thư khó xử nhìn Thạch Lỗi, không phải cô làm ra vẻ đâu, mà những món trang sức này thật sự quá quý giá, nhận thì có chút áp lực.
"Em cứ nhận đi, đây là tấm lòng của mẹ." Thạch Lỗi thì chẳng khách sáo với mẹ mình.
Diệp Thư cũng nhận ra, tuy Thạch Lỗi chưa từng sống chung với mẹ, nhưng anh lại rất gần gũi với bà, cũng rất cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai mẹ con.
Đúng vậy, với mẹ ruột thì khách sáo làm gì, người ngoài mới cần phải khách sáo.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của mẹ anh là biết, bà rất hài lòng với thái độ không hề xa cách của Thạch Lỗi.