Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60 - Chương 330

Cập nhật lúc: 2025-06-13 12:59:22
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ vì thấy anh trai rất thích xe, nên dịp Tết năm nay, em trai út của Thạch Lỗi nói muốn đổi xe, muốn tặng chiếc xe đang đi cho anh.

Thạch Lỗi tất nhiên là từ chối, trong lòng anh biết rõ em trai chỉ đang kiếm cớ để tặng xe cho anh.

Nhưng em trai không để ý đến lời từ chối của Thạch Lỗi, tự mình mua một chiếc xe mới rồi lái chiếc xe cũ đến cho Thạch Lỗi.

Đến nước này không nhận cũng không được, thế là trong nhà có hai chiếc xe.

Lần này, vợ chồng Diệp Thư muốn lái xe về thăm ông cụ, tiện thể về quê Diệp Thư chơi, thế nên cả hai vợ chồng đều xin nghỉ phép một tháng, muốn cả nhà ở quê chơi vài ngày.

Cũng bởi vì Diệp Thư xin nghỉ nên giám đốc nhà máy mới vội vàng đến hỏi về vấn đề đã thảo luận mấy hôm trước.

Diệp Thư nói ý kiến của mình, bảo ông ấy có việc gì thì gọi điện cho mẹ chồng rồi lái xe về nhà.

Về đến nhà, Thạch Lỗi và các con đều đã ở nhà đợi sẵn, đồ đạc đã được thu dọn đâu vào đấy, chỉ chờ Diệp Thư về là có thể xuất phát.

Cả nhà đi chiếc xe của Diệp Thư, trên đường Diệp Thư và Thạch Lỗi thay phiên nhau lái.

Khóa cửa xong, cả nhà lên xe xuất phát, lái xe nhanh hơn đi tàu, chỉ một ngày đã đến nơi.

Lần này, họ không đến nhà Thạch Chí Viễn mà ở thẳng khách sạn, Diệp Thư và con gái một phòng, Thạch Lỗi và hai con trai một phòng.

Hôm nay đã muộn nên không đến nhà Thạch Chí Viễn nữa, cả nhà ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

Hôm sau, cả nhà đến khu tập thể quân đội, ông cụ nhìn thấy cả nhà đến thăm thì rất vui.

Ông cụ ngày càng già đi, tóc đã bạc trắng, bước đi run rẩy, không đi xa được nữa.

Nhưng Lưu Thúy Hoa chăm sóc ông rất tốt, quần áo trên người và cả căn phòng đều rất sạch sẽ.

Mấy năm nay, vì cảm kích Lưu Thúy Hoa vất vả chăm sóc ông cụ, nên năm nào Diệp Thư cũng mua quần áo gửi cho bà.

Hai năm trước, con trai bà kết hôn, Diệp Thư cũng đến dự đám cưới.

Lưu Thúy Hoa rất cảm kích vợ chồng Diệp Thư nên càng thêm tận tâm chăm sóc ông cụ.

Bởi vậy mới nói, bất kỳ mối quan hệ nào cũng là cho đi và nhận lại, vợ chồng Diệp Thư đối xử tốt với Lưu Thúy Hoa vì bà hết lòng chăm sóc ông cụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-330.html.]

Còn Lưu Thúy Hoa vì vợ chồng Diệp Thư đối xử tốt với mình nên càng thêm tận tâm chăm sóc ông cụ.

Lưu Thúy Hoa cũng rất vui khi họ đến, tất bật chuẩn bị cơm nước, còn muốn dọn dẹp phòng để họ đến nhà ở.

Mấy năm trôi qua, Lưu Thúy Hoa ngày càng ra dáng nữ chủ, không còn gượng gạo như lần đầu vợ chồng Diệp Thư đến nữa.

Nhưng mà Diệp Thư và mọi người đều không để bà phải vất vả, cả nhà vẫn ở khách sạn cho tiện.

Cả nhà ở lại đây với ông cụ mấy ngày, ngày nào cũng đến nhà Thạch Chí Viễn trò chuyện cùng ông.

Diệp Thư cũng mua thức ăn về nấu cho ông cụ những món ông thích.

Ba đứa nhỏ cũng thay phiên nhau nghĩ cách làm ông cụ vui.

Đến ngày rời đi, ông cụ khóc như một đứa trẻ. Từ khi biết mọi người muốn đi, ông cụ đã bắt đầu không vui. Đến lúc phải đi, ông cụ thậm chí còn muốn đi theo.

Nếu là mấy năm trước, Diệp Thư thật sự có thể đưa ông đi cùng. Nhưng bây giờ thì không được, sức khỏe của ông cụ không chịu được một chuyến đi dài như vậy.

Nói mãi, thậm chí Diệp Thư còn hứa sau khi về quê sẽ quay lại thăm ông. Mới dỗ dành được ông.

Cả nhà lái xe đi được một đoạn xa, ông cụ vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Nhìn mà ai nấy trong lòng đều chua xót.

Thạch Lỗi cũng lên tiếng: "Vợ à, hay là chúng ta ở quê ít hôm rồi lúc về ghé thăm ông."

"Vâng, lúc nãy em cũng đã hứa với ông rồi. Chúng ta về sớm một chút để ở bên ông lâu hơn."

"Sau này chúng ta thường xuyên về thăm ông! Em thấy sức khỏe ông cũng không được như trước nữa. Tháng nào chúng ta cũng về thăm ông một lần, bây giờ tự mình lái xe cũng tiện hơn đi tàu."

Nghe Diệp Thư nói, Thạch Lỗi đưa tay nắm lấy tay cô, siết chặt.

"Ừ."

Trên đường đi, mọi người vừa đi vừa dừng, mất ba ngày mới đến được thị trấn quê nhà. Lúc này người lái xe là Diệp Thư, cô lái xe thẳng vào con ngõ nhà mình.

Cả nhà xuống xe, mở cửa bước vào sân. Trong sân đầy lá cây và cành khô. Lần trước cả nhà trở về đã là ba năm trước.

Loading...