Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60 - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:43:41
Lượt xem: 519

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bây giờ tiền , tiền thể đủ cho cô đến khi nghiệp cấp ba, lên đại học sẽ trợ cấp, cần tự bỏ quá nhiều tiền.

Diệp Thư nghĩ ngợi lung tung, luôn cảm thấy quên mất điều gì đó, nhất thời nhớ .

Không nhớ thì thôi, Diệp Thư cũng lăn tăn.

Đang thì Diệp Thư thấy tiếng gõ cửa, vội vàng dậy mở cửa, là cô bạn nhất của nguyên , tên Xuân Hạnh.

“Diệp Thư, ban ngày ban mặt, cô đóng cửa thế?”

Cổng nhà nông thôn từ sáng mở thì về cơ bản là đến tối ngủ mới đóng , bình thường sẽ đóng cửa.

một lúc, ngủ quên mất.”

Diệp Thư vội vàng , đồng thời bắt chước giọng điệu của chủ cũ với Xuân Hạnh:

“Cô .”

“Không, bây giờ mùa vụ, bác gái kêu ở nhà nấu cơm, cần theo họ xuống ruộng, nhà thiếu mấy công điểm kiếm .”

Xuân Hạnh , còn một chút đắc ý ẩn giấu.

qua rủ ăn cơm.”

Xuân Hạnh kéo tay Diệp Thư nhà, : “Nhanh lấy bát , muộn là hết phần đấy.”

Diệp Thư chợt nhớ bỏ sót điều gì, bây giờ là năm 1960, vẫn đang ăn cơm tập thể. Vì thích truyện về thời đại nên cô nhớ rõ về nạn hạn hán bắt đầu từ năm 1960.

Bây giờ lúc nghĩ đến chuyện đó, sợ Xuân Hạnh khác lạ, Diệp Thư vội vàng nhà lấy bát, cùng Xuân Hạnh nhà ăn tập thể, vì trí nhớ của nguyên chủ nên cô cũng lo lắng khác phát hiện điều gì bất thường.

Nguyên chủ luôn học, bản tính cách hướng nội, ngày thường nghỉ học cũng chỉ ở nhà giúp bà nội việc. Hoặc là cắt cỏ lợn kiếm thêm công điểm, căn bản chơi đùa với những cô gái cùng trang lứa trong làng, những cô gái khác cũng tìm cô chơi, ở bên cạnh cô cũng gì để .

Trong làng, Diệp Thư chỉ một Xuân Hạnh là bạn, đó là bởi vì Xuân Hạnh cũng học trung học cơ sở, trường trung học cơ sở ở xã ký túc xá, chỉ thể học về trong ngày. Mùa đông trời tối sớm, bà nội yên tâm, mà nhà Xuân Hạnh hai trai, mùa đông phiên đưa đón Xuân Hạnh, bà nội bèn nhờ bố Xuân Hạnh cho Diệp Thư cùng.

Diệp Thư từ đó mới quen Xuân Hạnh, hai cùng học hai năm, học chung lớp nên quan hệ trở nên .

Xuân Hạnh tuy là con gái của đội trưởng, gia đình điều kiện tệ, nhưng tính cách hề kiêu ngạo, đối với nguyên chủ cũng quan tâm.

Chỉ là Xuân Hạnh thi đậu cấp 3, chỉ nguyên chủ đậu. Xuân Hạnh chỉ thể về nhà ruộng, nguyên chủ một lên huyện học cấp 3.

Nguyên chủ cũng từng khuyên Xuân Hạnh ôn thi một năm, nhưng Xuân Hạnh học nữa. Nói ở nông thôn nghiệp cấp 2 là đủ , nông thôn đừng con gái, con trai học cấp 2 cũng nhiều.

Chương 6-7:

Xuân Hạnh 17 tuổi còn nhỏ nữa, nên tìm nhà chồng . Tuổi tác càng lớn thì càng chê, bảo bố cô nhờ tìm xem xin việc gì , thì ở trong làng cán bộ ghi điểm, với cương vị đội trưởng của bố cô cũng thể lo liệu .

Vừa chuyện phiếm, hai đến nhà ăn tập thể, trong sân nhà ăn tập thể đặt hai cái nồi lớn, một nồi nấu canh cải thảo với miến dong, một nồi đặt năm tầng xửng hấp lớn, bên trong là bánh bao bột ngô.

Cách nồi một là hai hàng bàn ghế.

Mọi đều vây quanh nồi lấy cơm, cầm bát ăn ngay tại bàn, thì lấy một cái chậu lớn, chào hỏi mang về nhà ăn.

Thấy hai họ , thỉnh thoảng chào hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-5.html.]

Xuân Hạnh kéo Diệp Thư chen lên phía : “Bác gái, cho chúng cháu lấy cơm ạ.”

Xuân Hạnh miệng ngọt, đưa bát . Bác gái ngẩng đầu lên thấy hai họ, nhận lấy bát, múc đầy một bát canh cải thảo, đưa cho cô hai cái bánh bao.

Diệp Thư cũng đưa bát , bác gái múc canh với cô: “Thư , cháu đỡ hơn , đừng quá đau buồn, bà nội cháu cũng cháu sống , bác cho cháu thêm một ít, ăn nhiều một chút nhé.”

Nói xong đưa cho cô hai cái bánh bao.

Cơm tập thể đều quy định khẩu phần, đàn ông trưởng thành buổi trưa ba cái bánh bao, phụ nữ và trẻ em 10 tuổi hai cái, từ hai đến chín tuổi một cái.

Đây là năm ngoái mùa, mới thể ăn nhiều như , lớn chắc chắn là đủ no, nhưng cũng còn cách nào khác, thời buổi như lắm .

Người dân trong làng đa phần đều trải qua thời kỳ chiến tranh, thể sống một cuộc sống yên mãn nguyện .

Đặc biệt là những gia đình ít lao động, lo lắng lương thực đủ ăn, nghĩ bữa ăn xong bữa ăn gì. Cứ đến giờ là cầm bát nhà ăn tập thể chờ là , sẽ nấu ăn ngon do đội sản xuất sắp xếp nấu cơm xong xuôi.

Xuân Hạnh kéo Diệp Thư tìm một chỗ trống xuống ăn cơm, Diệp Thư húp một ngụm canh cải thảo, cắn một miếng bánh bao. Đối với Diệp Thư vốn quen ăn cơm trắng thì bánh bao thật sự khó nuốt, rát cổ họng.

Diệp Thư vội vàng húp thêm một ngụm canh, nuốt miếng bánh bao xuống.

xung quanh, ai nấy đều ăn ngấu nghiến ngon lành, cô thật sự ăn, nuốt trôi. cô cũng , chỉ hai tháng nữa thôi, e là đến cái cũng chẳng còn mà ăn.

Hạn hán sắp đến, chẳng bao lâu nữa nhà ăn tập thể cũng giải tán. Nghĩ đến đây, cô cũng chẳng còn tâm trạng khác nữa, bèn bẻ vụn chiếc bánh bao, ngâm bát canh cải thảo cho mềm miễn cưỡng ăn.

Ăn xong, Xuân Hạnh kéo cô về, cùng một đoạn, đến ngã ba, Xuân Hạnh bảo cô về nhà nghỉ ngơi, còn cô về xem bố về , chiều còn trông đứa cháu trai hai tuổi nhà hai. Dù công, nhưng ngày thường Xuân Hạnh cũng chẳng thời gian rảnh rỗi.

Nhà cả ba đứa con, đứa lớn là con trai, mười tuổi, năm ngoái mới học lớp một. Đứa thứ hai là con gái, năm nay tám tuổi, học, đứa út cũng là con trai, năm nay mới lên bốn. Nhà hai hai đứa con, đứa lớn là con gái, năm nay năm tuổi, đứa nhỏ đầy hai tuổi. Ở nông thôn tính tuổi mụ, cháu nó mới sinh nhật xong, còn vững.

Ngày thường Xuân Hạnh chăm mấy đứa cháu, còn giặt giũ quần áo cho bố và bản .

Quần áo của chị thì giặt, nhưng quần áo của mấy đứa cháu, khi ban ngày chúng nghịch bẩn, Xuân Hạnh cũng tiện tay giặt luôn, bọn trẻ con nghịch ngợm, cơ bản ngày nào cũng giặt một thau to quần áo.

Thế nhưng Xuân Hạnh chẳng hề than vãn, so với những cô gái khác trong làng, cô vẫn hạnh phúc hơn nhiều. Dù bố coi trọng con trai, nhưng cũng là trọng nam khinh nữ, thậm chí vì là con gái út sinh hai trai nên cô còn nuông chiều hơn.

Nếu , chắc chắn cô cũng thể học hết cấp hai trong thời buổi con trai chỉ cần học hai ba năm, . Ấy là còn thi đậu cấp ba, chứ nếu , cô lên huyện học cấp ba , rằng, hai trai của cô cũng chỉ học hết tiểu học.

Tất nhiên, điều cũng liên quan đến việc hai trai học hành giỏi, thi đậu cấp hai, còn cô thì may mắn thi đậu. ơn bố , còn các chị, cảm ơn họ luôn cho cô học, bắt cô nghỉ học sớm để lấy chồng, nhiều bạn bè cùng trang lứa với cô đều yên bề gia thất.

Nhìn cuộc sống hôn nhân đầy sóng gió của bạn bè, cô càng thêm ơn bố và các chị. Tuy rằng các chị dâu cũng lúc than thở ngấm ngầm, nhưng bao giờ ầm ĩ, nếu các chị mà ầm ĩ, thì cho dù bố thương cô đến mấy cũng thể để cô học hành đến nơi đến chốn.

, bây giờ cô cũng đền đáp , ở nhà cố gắng việc nhiều hơn, để về thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Buổi trưa cô cũng trông chừng lũ trẻ, cho chúng ồn, để bố thể nghỉ ngơi một lát, bây giờ cô trông mấy con khỉ con .

"Tối nay đến tìm , chúng cùng ăn cơm nhé." Xuân Hạnh với cô khi .

Cô vội vàng : “Không cần , tự , đừng chạy qua chạy nữa.”

"Đợi đến tìm ." Xuân Hạnh xua tay, rẽ ngoặt chạy .

theo bóng lưng chạy xa dần của Xuân Hạnh, cho đến khi rẽ khuất bóng, cô mới bước về phía nhà.

Về đến nhà, cô đặt bát lên bếp, sân xem một vòng.

Nhà cô ở rìa làng, ngay chân núi. Vì ông nội cô thời trẻ nuôi bò, chăn dê, để tiện nên cho xây nhà chân núi, nhà gần nhất cách nhà cô cũng mấy chục mét.

Loading...