Kế mẫu khẽ hừ một tiếng đầy giễu cợt: "Tổ mẫu con bảo ca ca con  chúc Tết để  gì cơ chứ? Chẳng  là nhắm  của cải nhà    . Nay thấy chẳng kiếm chác  gì mang về, dĩ nhiên sẽ chẳng phí hoài lễ vật mà đến nhà cửu phụ con nữa."
 
Từ khi cửu phụ  còn trợ giúp gia đình , cuộc sống liền trở nên vô cùng túng thiếu.
 
 cũng chẳng thể trách cứ ông ,   năm xưa, Vu gia   định hôn ước với mẫu  , khiến ngoại tổ phụ  hao tổn một khoản tiền lớn để bồi thường.
 
Nay ngoại tổ phụ  khuất núi, cửu phụ chẳng còn đoái hoài,  thấy cũng là lẽ thường tình.
 
Ngay cả kế mẫu cũng cho rằng cửu phụ   xem như  thoát khỏi vòng khổ hải.
 
Để phụ   thể  ngoài giao du kết bạn, yên tâm đèn sách ở trường tư, cả nhà đều  chắt bóp từng đồng.
 
Phải , khi ngoại tổ phụ còn tại thế, vì thương yêu mẫu  ,    tiếc tiền của, công sức đưa phụ  đến trường tư thục. Kết quả sáu năm ròng rã, dù khoa cử  thành, nhưng thói quen của kẻ thư sinh, phụ    học  đến mười phần vẹn mười.
 
Từ ăn uống, y phục đến  ,  thứ đều vô cùng câu nệ. Ăn uống mỗi bữa ít nhất   một món mặn, một món chay. Món chay thì dễ kiếm, nào đậu phụ chẳng tốn tiền,  thêm đủ thứ rau cải, củ cải trồng ngoài vườn.
 
Món mặn mỗi bữa ít nhất cũng  hai lạng thịt, một ngày thôi  tốn kém đến hai mươi đồng tiền đồng,  bán đến mười cân đậu phụ mới đủ bù . Huống chi tổ mẫu còn coi kế mẫu như  ngoài,  việc nặng nhọc  đậu đều đổ lên vai , còn công đoạn quan trọng như đánh đậu thì bà nhất định tự tay ,  còn lén lút chẳng cho ai .
 
Y phục của phụ   càng tốn kém, một chiếc áo lót  bốn mươi đồng tiền, một chiếc áo bông dày dặn tám mươi đồng, mà còn hai ngày  một lượt, giặt giũ cũng chẳng kịp khô ráo.
 
Rồi còn khăn đội đầu, giày dép, tất vớ các thứ nữa...
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-mau-cua-ta/2.html.]
Chỉ cần  chút gì   ý, tổ mẫu   ngay  cửa nhà,  vỗ đùi   lóc kể lể với xóm giềng.
 
"Khá lắm , nuôi dưỡng phụ tử đây chẳng khác nào nuôi một ông tổ sống!" Kế mẫu  thổi lửa  thở dài cảm thán.
 
Ta lẩm nhẩm tính toán theo , quả thật là như , riêng bộ y phục   phụ  thôi cũng đủ cho cả nhà  ăn uống no đủ trong một thời gian dài .
 
Phụ   là  lên phủ thành tham gia khoa cử. Tổ mẫu liền lấy hết những tiền bạc   lục soát  từ chỗ mẫu , đưa cả cho  mang theo. Chẳng những , thừa lúc kế mẫu  ngoài bán đậu phụ, bà còn cạy cả chiếc hòm đựng đồ của .
 
Kế mẫu trở về,   cửa nhà tổ mẫu mà mắng chửi  ngớt, nếu    hết lời can ngăn, e rằng  xảy  xô xát .
 
Ai ngờ phụ   biền biệt suốt ba năm trời, chẳng thấy bóng dáng  về.
 
Tổ mẫu cả ngày ở nhà rên rỉ, than vãn. Kế mẫu nếu tâm trạng  thì đôi co cãi vã với bà một trận, còn nếu lòng   vui,   bờ sông giặt giũ, trút hết bực dọc  từng nhát đập mạnh lên y phục.
 
Ca ca chỉ dám lén lút  với , khi cả hai  họ đều   thấy, rằng tuyệt đối đừng học theo cái thói đanh đá của kế mẫu,   phụ  nhất định sẽ ruồng bỏ .
 
Ta chẳng buồn để tâm đến lời , mặc kệ   gì,  chỉ cúi đầu đá những viên sỏi  chân. Suy cho cùng,    động tay  việc gì ,  thứ chỉ cần  hé răng, tổ mẫu  vội vàng thu xếp  thỏa.
 
Đáng tiếc , tổ mẫu cũng  thể đợi  tin tức của phụ  mà  vội vã lìa trần. Đến khi  việc tang sự của tổ mẫu  chu , kế mẫu liền gọi cả  và ca ca đến  mặt.
 
"Thiên Bảo, Thúy Thúy, phụ  các con   ba năm trời bặt vô âm tín, nay trong nhà chỉ còn  ba  chúng , các con  suy nghĩ gì thì cứ thẳng thắn   ."
 
Ta  mười hai tuổi, sống cùng  cũng  sáu năm, trong lòng  vô cùng quý mến .