Ca ca  vẻ lạc lõng, dù rằng sống cùng một mái nhà, nhưng  thứ ăn uống, mặc mặc đều do một tay tổ mẫu quán xuyến,  thể  là kẻ chỉ  ăn chơi, chẳng hề  đến công việc đồng áng.
 
"Tiếp tục như  ...   ?" Hắn khẽ lẩm bẩm, giọng đầy ngờ vực.
 
"Tiếp tục   ấm chẳng  động tay chân  ?" Ta  thấy tiếng kế mẫu khẽ  nhạo.
 
“Ta, , ..." Ca ca lắp bắp mãi, cổ họng nghẹn ứ chẳng thốt nên lời.
 
"Thiên Bảo, con  khôn lớn bằng Thúy Thúy . Những năm qua, tổ mẫu con lo sợ  đối xử tệ bạc với con, luôn đề phòng , chẳng cho  cơ hội nào để can dự  cuộc sống của con.  con  xem, con tuy  bằng tuổi Thúy Thúy, mà vẫn chẳng khác nào đứa trẻ, cái gì cũng  , chỉ quen cơm bưng nước rót. Nay  còn phụ  con là gánh nặng,  thêm con nữa, nếu con sống cùng , nhất định  thể như   . Sống với  là  lao động, con  chịu  ?"
 
Cả  và ca ca đều trợn mắt  .
 
"Vậy...  thử xem?" Hắn  chút ngập ngừng,  chắc chắn.
 
Lúc ,  mới chợt nhận , ca ca  hóa  cũng là một  khá thú vị.
 
"Vậy , chúng   thống nhất  nhé. Sau   nuôi các con khôn lớn, hai con   trách nhiệm phụng dưỡng  khi về già." Kế mẫu  sảng khoái.
 
"Mẫu ,  chúng  còn  đậu phụ nữa ?" Ta    nên tiếp tục nghề cũ  .
 
"Không  nữa. Tổ mẫu con đến lúc lâm chung cũng chẳng hề hé răng  cho   bí quyết  đông đậu là gì,  cũng chẳng . Vốn dĩ còn định dùng chút tiền riêng mua một con lừa, để nó giúp sức, chúng  chỉ việc gánh  bán thôi, ai ngờ    thể   nữa ."
 
Trầm ngâm một lát,   : "Thúy Thúy, con nghĩ chúng  chuyển sang bán bánh bao thì thế nào? Vừa đủ cho ba mẫu tử  no bụng,    thể kiếm thêm chút đỉnh."
 
Ta vội vàng gật đầu,
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-mau-cua-ta/3.html.]
“Con  dùng thứ gì để  đông đậu phụ." Ca ca , Trần Thiên Bảo, chợt khẽ lên tiếng.
 
Cuối cùng,  đành dùng hai chiếc vòng ngọc còn  của mẫu  và một chiếc trâm cài tóc của kế mẫu để đổi lấy một con lừa.
 
Ca ca tìm một chiếc khăn trùm đầu cũ của phụ , cẩn thận bịt mắt con lừa . Mỗi buổi sớm mai,  con lừa chăm chỉ  việc,    hiên nhà bán đậu phụ. Kế mẫu mỗi ngày đều đặn hấp năm lồng bánh bao, đến giữa trưa  thúc con lừa kéo xe  chợ bán.
 
Tuy rằng ca ca vẫn đôi khi cằn nhằn, nhưng  thấy  dường như cũng tìm  niềm vui trong công việc .
 
"Thúy Thúy,  đoán hôm nay chúng  sẽ bán  tám mươi đồng tiền đồng." Mỗi khi  xong mẻ đậu phụ buổi sáng,  đều hào hứng đoán với  như .
 
Và lạ , những lời  đoán thường  chính xác. Lúc ,  mới nhận , ca ca  cũng chẳng  là kẻ   vô dụng, , hóa    giỏi tính toán sổ sách.
 
Kế mẫu cũng  sớm nhận  điều .
 
"Thiên Bảo, đến mùa thu  con hãy  học." Người ngập ngừng  lâu mới  .
 
"Không ,    mẫu  . Ca ca  học  tốn kém bao nhiêu là thứ, hai chúng    mà kham nổi." Ca ca còn  kịp mở lời,   vội vàng phản đối.
 
"Thúy Thúy , ca ca con  thông minh, nếu  cho nó  học thì uổng phí lắm. Nó  giống phụ  con." 
 
Nhớ  lời kế mẫu từng ví phụ   chẳng khác nào cái vỏ trứng lừa bóng bẩy bên ngoài,  suýt nữa bật  thành tiếng.
 
"Ca ca con   là cái thứ vỏ trứng lừa đó ?" Ta  nhịn  mà hỏi .
 
"Ừ ừ, Thiên Bảo chắc chắn  . Thiên Bảo thông minh, Thúy Thúy cần cù, hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan." Người  xoa nhẹ búi tóc nhỏ  đầu   mỉm  hiền hậu.
 
Buổi chiều,  khi bán hết đậu phụ và bánh bao, ba  chúng  trở về nhà nghỉ ngơi, bàn tính xem tối nay sẽ dùng món gì. Bỗng nhiên,  tiếng gõ cửa lớn vang lên.