vùng.
 
"Yến Tử, mau rót cho  một chén nước, tìm   thật là vất vả." Bà mối Lữ  quạt quạt bàn tay mập mạp   xuống ghế, chẳng hề khách khí.
 
"Yến Tử ,  bây giờ  còn bà mẫu, phu quân thì chẳng  ngày nào mới trở về, một  nuôi hai đứa nhỏ vướng víu thế  thật là khổ sở. Ta  tìm cho  một mối ,    chê  tuổi cao, nhà   ruộng  tiền, thê tử   mới qua đời năm ngoái."
 
Lời bà mối Lữ thật khó , chẳng lẽ  và ca ca là gánh nặng của  ?
 
"Ý bà là nhà lão gia họ Vu ở trấn ?" Kế mẫu dường như  đoán   điều gì.
 
"Chính là lão ,   chỉ để ý đến con   thôi. Thấy   bán bánh bao ở chợ trấn,   khen  xinh ,  còn giỏi giang, chẳng hề bận tâm   nhà sinh mẫu  ."
 
Không  ! Ta và ca ca vội vàng  , linh cảm mách bảo rằng kế mẫu sắp rời bỏ chúng .
 
Nếu kế mẫu  còn chăm sóc chúng  nữa, chỉ với hai    liệu  thể tự kiếm sống qua ngày  ?
 
"Lữ tỷ tỷ, để  suy nghĩ thêm , tỷ cứ về  ." Người  hỏi han gì thêm, trái  còn tìm cách tiễn bà mối Lữ  về.
 
Bà mối Lữ vẫn  ngừng thao thao bất tuyệt về nhà lão họ Vu   thế nào,   sức ca ngợi nhà trai,   quên hạ thấp kế mẫu  bao năm qua  sinh  mụn con, chẳng   khả năng sinh nở  ,  còn bóng gió chuyện nuôi con riêng khó mà nên .
 
Yến Tử hiền lành đẩy bà   khỏi cửa,  "rầm" một tiếng đóng sập cánh cửa gỗ.
 
Quay đầu   hai    với vẻ mặt hết sức kỳ lạ,  khẽ : "Đây chính là nam nhân mà mẫu  các con năm xưa  đính ước."
 
Cái gì cơ?
 
“Cái nhà lão họ Vu đó, chính là gia đình  đính hôn với mẫu  các con năm xưa. Sau , ngoại tổ phụ các con  bồi thường cho họ hai mươi lượng bạc, nhờ đó mà nhà họ lên trấn mở cửa hàng buôn bán nhỏ. Cái gã tên Vu Căn Bảo  cưới thê tử, sinh liền bốn cô con gái mà chẳng  mụn con trai nào, ngày ngày hành hạ, đánh đập thê tử, cuối cùng sơ ý lỡ tay đánh c.h.ế.t  . Lúc   bán đậu phụ ở trấn  cũng   phong phanh về cái nhà  , đúng là phường vô . Dù phụ  các con cũng chẳng  hạng  gì  , nhưng ít   tệ bạc với thê tử, so với cái tên súc sinh  thì  là  tử tế lắm . Bây giờ  tìm đến ,   là để trả mối hận năm xưa phụ  các con cướp thê,  là vì cái tiếng đánh thê lan xa quá, nên chỉ còn cách tìm thê ở mấy thôn quê hẻo lánh  thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-mau-cua-ta/4.html.]
 
Kế mẫu  thản nhiên kể  chuyện , giọng điệu chẳng chút bận tâm.
 
"Hai mươi lượng bạc!" Ta chỉ để ý đến con  đó.
 
Nhà ngoại tổ phụ  quả thật là giàu !
 
"Con  dò hỏi ngọn ngành xem , mẫu  cứ ở nhà cùng   chờ con." Ca ca cũng bắt đầu hành động để đối phó với cơn nguy khốn bất ngờ .
 
Hắn còn  kịp bước chân  khỏi cửa, thì bỗng nhiên   khách đến.
 
Trước cổng dừng một chiếc xe la, từ  xe bước xuống một vị phu nhân quý phái,  nha  đỡ xuống. Bà  cẩn thận đẩy nhẹ cánh cửa, khẽ đưa mắt   bên trong.
 
"Ai là Lữ Yến? Lữ Yến  ở nhà !" 
 
Phu nhân  dùng chiếc khăn tay lụa che miệng,  cất giọng hỏi, nhưng  chẳng bước chân  nhà, dường như e ngại chốn quê mùa  điều gì ô uế đến bà  chăng?
 
Kế mẫu và  trao  một ánh mắt nghi hoặc,  hiểu vị phu nhân  rốt cuộc  điều gì.
 
Thấy kế mẫu  tiến lên ứng đối, vị phu nhân  liền đưa tay về phía nha , nha    nhanh chóng lấy  một tờ giấy trao cho bà .
 
"Hàn Văn và     gặp  say đắm, đây là thư hưu thê của Hàn Văn, cùng một trăm lượng bạc. Lão phu nhân  ở nhà chăng? Ta    đến khấu đầu tạ  với lão phu nhân."
 
"Hàn Văn là ai?" Kế mẫu Yến Tử cất tiếng hỏi, trong lòng cũng đầy vẻ nghi hoặc giống như .
 
"Trần Đông, tự Hàn Văn, ngay cả tự của phu quân  mà ngươi cũng   ?" Vẻ mặt vị phu nhân  lộ rõ vẻ khinh miệt.