"Muốn khấu đầu với lão phu nhân ư? Xin mời  khỏi cửa rẽ ,  chừng bốn dặm, mộ mới ở phía đông đường, mời phu nhân cứ đến đó,   mới qua đời  lâu." Ta ân cần chỉ đường cho vị phu nhân hào phóng .
 
Một trăm lượng bạc! Một trăm lượng bạc!
 
Phụ   xem  cũng đáng giá phết đấy chứ. Phu nhân  phẩy phẩy chiếc khăn tay trong tay: "Con là con gái của Hàn Văn ? Có  theo di mẫu đến phủ thành ? Còn ca ca con ?"
 
Ta liếc mắt  ca ca,  rõ ràng  động lòng.
 
"Con là Trần Thiên Bảo?"
 
Ca ca quả thật   vẻ ngoài tuấn tú bằng phụ .
 
"Hàn Văn  con là con trai, ở nhà thì  hơn, cứ để cô nương đây theo chúng ." Phu nhân lạnh lùng từ chối ca ca.
 
"Con  dám  phiền phụ , ở nhà trông nom cũng , dù  chúng con cũng  lớn cả . Chỉ là tổ mẫu  qua đời, trong nhà  chẳng  nguồn thu nhập nào,   phụ    an bài gì ?" Ta vốn dĩ chẳng hề  rời khỏi nơi .
 
Ở nhà cùng kế mẫu sống qua ngày cũng  . Huống chi vị phu nhân   qua   là một con dê béo bở, nếu  nhân cơ hội  mà vặt lông một phen thì thật   với những ngày tháng vất vả của chúng .
 
Vị phu nhân    với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Cô nương thật sự   lên thành ? Ở  cái nơi... cái nhà ?" 
 
Bà    là một nơi tồi tàn, nhưng  ngại ngùng  thốt  lời.
 
"Con xin phép ở  bên cạnh ca ca. Di mẫu cứ để  địa chỉ,    khó khăn gì, tìm phụ  cũng  muộn." Ta quả quyết  với bà .
 
Vị phu nhân   đưa cho ca ca mười lượng bạc, còn thêm  nhiều tiền đồng,   đó lên xe rời .
 
"Phát tài !"
 
Đóng chặt cánh cửa , ba  chúng   , niềm vui sướng trào dâng đến nỗi miệng ai nấy đều như  ngoác tận mang tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-mau-cua-ta/5.html.]
 
Kế mẫu kéo cả  và ca ca  nhà: "Số bạc  để ở nhà  an , chúng  hãy lên huyện mua một gian cửa hàng, để đó cho thuê, còn việc  đậu phụ của chúng  vẫn  tiếp tục."
 
"Tại  chúng  vẫn   đậu phụ?" Ta  hiểu hỏi.
 
"Con ngốc , chúng  là cô nhi quả phụ, vai yếu tay mềm, để  khác   nhiều tiền như  thì con nghĩ sẽ  ?" Người liếc xéo  một cái.
 
"Cô cô, thúc thúc con sẽ đến vay tiền?" Ca ca nhanh chóng đoán .
 
"Không chỉ là vay , đoán chừng là đến đòi tiền  chứ. Việc đầu tiên bọn họ nghĩ đến là đuổi  ,  chỉ còn  hai đứa trẻ các con, chẳng   hành hạ thế nào thì hành hạ ?"
 
 thật là cô cô  mặt dày vô sỉ,   khi ngoại tổ phụ còn giúp đỡ thì ngày nào cũng lân la bên cạnh mẫu  , mẫu  mất ,  moi  tiền từ kế mẫu thì chẳng bao giờ thấy mặt mũi . Thúc thúc cũng chẳng khác gì.
 
"Mặc kệ ai đến vay tiền, cứ  là  ,  là tiền đều  dùng cho Thiên Bảo  học cả ." Ta nhanh chóng chụp cho ca ca một cái mũ thật to.
 
Muốn lấy mạng  thì , chứ đừng hòng mượn  một xu.
 
Ngày hôm ,  và ca ca ở nhà thấp thỏm chờ kế mẫu  bán đậu phụ ở huyện về. Đến tận chiều muộn mà vẫn  thấy bóng dáng  .
 
Ca ca  chút sốt ruột: "Hay là   ai lừa ? Tuy rằng   đánh , nhưng   ai cũng như phụ  đánh   nữ nhân."
 
"Ca ca cũng  phụ  đánh   mẫu  ?" Ta phát hiện ca ca  cũng là một  khá thú vị,   đúng là  tổ mẫu quản thúc quá nghiêm khắc, cả ngày cứ như một ông cụ non .
 
Dù  cũng chẳng còn cách nào khác,  ở nhà lo cơm nước, ca ca thì đến trường tư thục hỏi han về học phí và các thứ giấy bút.
 
Đến tối cả hai  đều trở về. Khi kế mẫu bước  cửa,   kỹ thì thấy    vẻ gì là  đánh ,  thần bí vỗ một tờ giấy xuống bàn: "Đây, khế ước nhà."
 
Người  mua hai gian cửa hàng nhỏ liền kề , cho thuê một năm cũng kiếm  năm lượng bạc, đủ cho chúng  chi tiêu ở quê trong nửa năm .