"Trung sách là thím nên tìm một    mệt mỏi, hoặc dù mệt mỏi cũng  ảnh hưởng đến công việc. Ví dụ như tìm một con lừa, bịt mắt nó , bắt nó xay lúa cả ngày, quanh năm suốt tháng  cần nghỉ ngơi. Còn   cháu trai nối dõi tông đường thì thím càng  nên chọn con. Con đến con gái còn  sinh . Thím , thím cứ bảo bà mối Lữ giới thiệu cho thím một bà góa trạc tuổi thím,   cả con trai lẫn cháu nội  . Như  thì  cần ăn cơm nhà thím mà vẫn   bưng đến cho thím một đứa cháu đích tôn, chẳng  là quá   ?"
 
Bà lão họ Vu lúc  mới  hồn. Khuôn mặt bà  tối sầm ,  kế mẫu  như  ăn tươi nuốt sống.
 
Ta vội vã từ trong bếp mang  một cây cán bột. Dạo  chúng    bánh bao bán, cây cán bột  mới tinh, kêu lên cả tiếng "két két".
 
Bà mối Lữ cố gắng nhịn , cắn chặt môi  đến nỗi như  bật máu, chỉ sợ bật  tiếng .
 
Ta cũng  dám , sợ lát nữa đánh    đến nỗi  còn sức lực mà chiến đấu.
 
Bà  giận dữ bỏ ,  khi  còn đá mạnh  bậc cửa nhà  một cái. Ta cảm thấy bà  lúc  chẳng khác nào một quả bóng căng phồng, chỉ cần châm một mũi kim  là nổ tung ngay lập tức.
 
"Con    đó, vẫn cứ đanh đá như . Nếu   cái miệng , sớm   hưởng phúc ,  đến nỗi đến tận ngày hôm nay." Bà mối Lữ  nhịn  , hai tay ôm lấy khuôn mặt béo núc ních của .
 
"Hôm nay con cũng thấy  hưởng phúc  chứ, tỷ  thấy con gái  còn  xông lên đánh    ."
 
Kế mẫu ôm chặt lấy , cầm cây cán bột trong tay  mà khua khoắng lung tung.
 
"Ừm,  cũng coi như  nuôi uổng nó.     phụ  nó  tìm một  nữa ?"
 
 là tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-mau-cua-ta/7.html.]
" là  tìm một  nữa ,   cô nương nhà ai  xui xẻo đến thế." Kế mẫu    lắc đầu ngao ngán.
 
"Vậy  định tính ? Cứ ở  nuôi hai đứa con của   ? Không  tìm một  khác nữa ? Muội năm nay mới ba mươi tuổi, cuộc đời còn dài lắm. Hơn nữa, còn   vẫn đang chờ ..." Lúc , giọng của bà mối Lữ    vẻ chân thành hơn hẳn.
 
“Cứ ở  trông nom các con cũng  lắm , huống chi các con còn ngoan ngoãn  sẽ phụng dưỡng  khi về già." Giọng kế mẫu  lộ rõ vẻ mãn nguyện.
 
Buổi tối ca ca trở về,  liền kể  cho    bộ câu chuyện xảy   buổi chiều.
 
Ca ca  xong liền  đến nỗi  chống nạnh: "Nếu tổ mẫu còn sống,   những lời  chắc chắn sẽ tức đến thổ huyết mà c.h.ế.t mất."
 
Nghĩ đến cảnh tượng đó,  cũng  khỏi bật .
 
Rất nhanh  đó, nhà họ Vu   động thái phản công.
 
Ca ca  đang theo học ở trường tư thục  trấn. Sáng sớm hôm ,  chợt nảy  một ý định,  lên trấn xem  chỗ nào thích hợp để bán đậu phụ  . Nếu  thể chuyển lên trấn sinh sống, ca ca cũng sẽ thuận tiện hơn  nhiều trong việc  học.
 
Yến Tử cũng hết lòng ủng hộ ý kiến của . Ca ca giúp  gánh một gánh đậu phụ lên trấn. Hắn đến trường tư thục, còn  thì mang gánh hàng  chợ rau, tìm một chỗ vắng  để bày bán.
 
Trong lúc trò chuyện với một  bán rau ở gian hàng bên cạnh,  mới  tin những lời đồn đại về gia đình   lan truyền khắp cả khu chợ.
 
Lời đồn đại chủ yếu là kế mẫu  vốn là một mụ dì ghẻ độc ác, bắt con của phu quân hầu hạ  nước, hành hạ con trai riêng và cả bà mẫu, đến nỗi phu quân  thể chịu đựng  nữa mà   cho bà  tờ hưu thư.
 
Những lời đồn đại  rốt cuộc từ  mà  ? Sao  ai  đến việc cho ca ca   học để hiểu lẽ ? Sao  ai nhắc đến việc   chăm sóc tổ mẫu chu đáo đến tận lúc lâm chung?