"Nghe  mụ  còn tơ tưởng đến nam nhân Vu gia, nhưng   bên nhà họ Vu chẳng thèm cái thứ nữ nhân chanh chua đó." Bà thím bán rau    lỏm  từ .
 
Ta tức giận  chịu nổi, liền kể  hết những lời bà lão nhà họ Vu   hôm  cho bà thím . Bà thím còn ngạc nhiên hỏi    mà  , chú bán cá ở sạp bên cạnh liền  nhạo bà : "Cô bé  bán đậu phụ ở đây, chẳng  chính là cô nương mà bà   đó ."
 
"Cô bé , cái Vu gia đó chẳng    lành gì . Con gái làng  gả  nhà họ,  trâu  ngựa bao nhiêu năm trời, may  mới về thăm nhà  ba , mà mỗi  về  gầy rộc  trông thấy. Sau  thì c.h.ế.t luôn, sinh  bốn cô con gái,  phận hẩm hiu, ăn chẳng đủ no, mặc chẳng đủ ấm."
 
Cũng chẳng trách    chẳng mấy ai thích sinh con gái, con gái nhà ai gả  mà chỉ về thăm nhà   ba ,  nhà cũng cảm thấy lạnh lòng.
 
Thấy  trở về nhà vẫn còn vẻ buồn bã, Kế mẫu  lấy tờ khế đất , đưa qua đưa   mắt  mà ngắm nghía.
 
Chẳng mấy chốc,  liền cảm thấy vui vẻ trở .  ,   là   cửa hàng ở tận huyện thành , cớ gì  để tâm đến những lời đồn nhảm của đám  quê mùa  trấn .
 
 vì việc học hành của ca ca, cuối cùng chúng  vẫn quyết định chuyển lên trấn sinh sống. Tuy nhiên, chúng   còn  đậu phụ nữa, công việc đó quả thật quá vất vả.
 
Vu gia ở trấn  mở một cửa hàng bán lương thực. Ngoại tổ phụ  cảm thấy áy náy với họ, nên  giới thiệu một phần mối  ăn của gia đình  cho họ.
 
  Vu gia   lòng  đen tối, thường trộn lẫn thóc cũ với thóc mới để bán. Chẳng qua là vì nhà ngoại   còn kinh doanh mặt hàng  nữa, nên dân chúng trong trấn chỉ còn cách bất đắc dĩ  đến mua của họ.
 
Ta và kế mẫu  bán đậu phụ mấy năm nay, nên  quen thuộc với tình hình các thôn trong vùng. Chúng  nhận thấy việc mở một cửa hàng kinh doanh lương thực là    thể.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-mau-cua-ta/8.html.]
Vậy là chúng  thuê một căn nhà, phía  dùng  cửa hàng, phía   sân để ở,  bắt đầu công việc buôn bán.
 
Ban đầu, chúng  chỉ đơn thuần mua  bán  các loại lương thực. Sau , ca ca đề nghị chi bằng chúng  tự chế biến lương thực, ví dụ như xay lúa mì thành bột mì, giã lúa thành gạo nếp. Ca ca  tính toán kỹ lưỡng cho hai  thấy, lợi nhuận từ việc chế biến  cao hơn hẳn so với việc chỉ mua bán thông thường.
 
Ngay cả khi  thuê   công, thì vẫn   lợi. Nhược điểm duy nhất  lẽ là công việc   bẩn một chút.
 
Ba năm , cơ nghiệp của chúng   chỉ dừng  ở việc mua  cửa hàng  trấn, mà còn tậu thêm một căn nhà khang trang ở huyện thành.
 
Xưởng xay xát của chúng  thuê năm nam nhân và một nữ nhân, tất cả đều là những  hiền lành, chất phác và vô cùng chăm chỉ.
 
Vu gia   là  mưu tính giở trò , nhưng cơ nghiệp của họ  sớm lụi bại,  thể duy trì  nữa.
 
Vu Căn Bảo  cưới thê tử,   tìm  một nữ nhân từ thôn quê. May mắn , bà   sinh  một  con trai, nhưng đứa bé  yếu ớt, ốm đau liên miên. Cả Vu gia già trẻ lớn bé ngày đêm lo lắng, hương khói cầu khấn  ngớt, một lòng một  chăm sóc cái vị tiểu tổ tông .
 
Có một , Vu Căn Bảo quanh co tìm cách dụ dỗ lão Phương, một   công trong xưởng nhà ,  uống rượu. Đến tối,  xúi giục lão bỏ thuốc độc  bột mì. Lão Phương say khướt, mặt mày đỏ gay mới về đến nhà.
 
Ngày hôm , lão  thê tử cầm d.a.o đuổi c.h.é.m khắp phố. Hóa , gói thuốc độc trong túi lão  rơi  trong lúc lão dậy  vệ sinh  đêm khuya,  con lợn con trong nhà ăn mất. Lúc , lão mới kinh hoàng nhận  cái gói thuốc nhỏ  đất là thứ gì.
 
Trong lúc lão  đuổi c.h.é.m  đường,    ca ca  đường  học về  thấy. Hắn  đến trường nữa, vội vàng chạy về nhà dặn dò chúng  dạo   cẩn thận,  nhất là đừng nên mở cửa.
 
Quả nhiên đúng như ca ca  đoán, Vu Căn Bảo  lừa gạt lão Phương,  đó chỉ là thuốc xổ,  cho nhà  một bài học, bảo lão bỏ  bột mì. Ai ngờ lão Phương uống quá nhiều rượu, lăn  ngủ say như chết, trực tiếp về nhà luôn.