Trong đó  biên lai thuốc của tiểu đồng,  cả khẩu cung của tì nữ.
Phụ   chỉ liếc qua, tay  run rẩy,  cả xấp giấy rơi tõm  chậu than, bốc lên một làn khói khét.
Ta đưa tay che mũi, khẽ ho mấy tiếng:
“Phụ  chớ sợ, nữ nhi chẳng  đến để tố cáo.”
“Tiết gia vốn đơn truyền, mấy đời công huân,   vướng bè phái. Dù hai năm gần đây  phần sa sút, cũng vẫn là mối hôn nhân hiển hách.
Song, chính bởi  tham dự đảng tranh, phụ  nghĩ thử xem, họ giúp    bao nhiêu?”
Phụ  nhíu mày, mặt đầy nghi hoặc:
“Một đứa nữ nhi,  gì đến đảng tranh. Sớm trở về nghỉ ngơi thì hơn……”
“Phụ !Nữ nhi   Đông cung thử vận!”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
“Trời ạ……”
Phụ  đưa tay vỗ mạnh trán:
“Ngươi  tài cán gì,  còn mơ  Hoàng tử phi?”
Ta ngẩng đầu, lộ  gương mặt trắng mịn thanh tú:
“Nếu nữ nhi chỉ cầu  phong  Lương viên thì ? Dẫu chẳng ,  Thừa huy cũng đủ.”
Phụ  lặng .
Ta , ông đang tính toán.
Ta  định hôn với Tiết gia từ lâu, Tụ Âm  ương bướng nũng nịu, vốn   ông thương yêu, nào nỡ đem gả  hoàng gia chịu cảnh thấp hèn.
Ta mỉm :
“Phụ , nếu nữ nhi , xấp giấy mà   đốt, kỳ thực đều là con ngụy tạo thì ?”
Thư phòng xưa nay quạnh quẽ, thoáng chốc yên lặng.
Tiết Hành Chu dõi theo , bởi  mỹ mạo.
Ta  thể quỳ trong tuyết ba ngày, là vì  cứng cỏi.
Ta vạch trần kế mẫu và Vương Tụ Âm, là  thông tuệ.
Ta hạ độc g.i.ế.c Bích La, là  tàn nhẫn.
Ta ngụy tạo chứng cứ, đấu trí với phụ , là  thâm hiểm.
“Thế……”
Phụ   giãn mày, song vẫn thấp thỏm:
“Vậy Tiết thế tử  đồng ý ? Quan chức nhà  chỉ  thế, nhà  ngươi  chẳng  gì chống lưng.”
Ta khẽ :
“Bấy lâu nay,   cùng Tụ nhi  gặp gỡ trong hoa viên bao nhiêu , Tụ nhi còn nhỏ dại chẳng hiểu sự, chẳng lẽ thế tử cũng ngây thơ như thế?
Nếu việc  lộ , phụ  chỉ cần liều mạng, dập đầu c.h.ế.t ngay  tấm biển ngự ban của Tiết gia.
Đến lúc , chính Tiết gia mới là kẻ hoảng sợ  tiên.”
“Phụ , phú quý cầu nơi hiểm, cũng chính nơi hiểm mà mất.”
10
Kế mẫu tự nhiên vui mừng.
Trong mắt bà ,   của Thái tử chẳng khác gì tỳ nữ hầu hạ,  sánh  với việc gả  Hầu phủ.
Còn  thế nào để ép Tiết gia  nuốt trọn chén cơm sống dở ,    việc  cần bận tâm.
Một bụng mưu kế của kế mẫu, còn chờ để trổ   mà.
Tiết Hành Chu     cự tuyệt,  đó ba bữa nữa tháng  sai  mang lời đến, thậm chí còn đến  mặt phụ  cầu xin  gặp .
Ta ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu.
Lần gặp , đôi mắt  đầy tơ máu, quầng thâm nặng nề  mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-mau-va-muoi-muoi-muu-hai-ta-dem-dong-phong-khong-co-lac-hong/chuong-4.html.]
“A Âm, nàng tránh   chứ? Nàng   chúng hại gì …”
Hắn… cũng trọng sinh .
Ta  đầu bảo Triệu ma ma  canh giữ cửa,  mới rưng rưng nước mắt ngước lên  .
Ta cắn môi, mặt trắng bệch,   khập khiễng, chẳng  một lời, chỉ cúi đầu lặng thinh, bày  bộ dáng ủy khuất tột cùng.
“Chúng  bắt nàng phạt quỳ ?”
Tiết Hành Chu đau lòng hiện rõ  mặt,  cẩn thận lấy  một hộp gấm.
Đó chính là cây trâm ngọc  từng tặng   khi thành  ở kiếp , trắng trong vô ngần, sáng bóng tinh khiết.
“A Âm, đây là tự tay  khắc. Nàng yên tâm,  sẽ về phủ cầu , từ nay về   che chở cho nàng, chẳng để ai thương tổn nàng nửa phần.”
Ta chẳng nhận, đẩy hộp gấm trở .
“Thế tử gọi A Âm nào ? Muội   cũng  chữ Âm ở cuối, nếu thế, chẳng  nàng  cũng nên đáp  một tiếng ư?”
Tiết Hành Chu sững , đột ngột ngẩng đầu  chằm chằm .
“Tự Âm, hôm nay nàng   kỳ lạ thế, lẽ nào… nàng cũng trở về ?”
Ta thấy buồn , nhưng chẳng bật .
“Thế tử hôm nay cũng khác lạ,  chăng bệnh ? Nói  lời hồ đồ.”
Lời   dứt, gian phòng chợt rơi  tĩnh lặng.
Tiết Hành Chu che giấu chẳng khéo, như kiếp , ánh mắt u ám băng lãnh tức khắc găm thẳng  .
Ta  dậy, đôi mắt đượm buồn thở dài một tiếng.
“Tiết lang, đôi khi  nghĩ, nếu những khổ nạn  từng chịu, kẻ hại  cũng  nếm trải một lượt, thì mới đáng hả lòng  bao.
 nay,  vẫn  từng  ai hãm hại, vẫn trong sạch tinh khiết.”
“Tự Âm…”
Thân thể  run lên, bước vội đến định nắm lấy tay .
Ta kín đáo lùi  hai bước.
Hắn  mừng rỡ như điên:
“Là ông trời chẳng chịu để đôi  chia lìa! Tự Âm,    quyết chẳng phụ nàng. Sau khi nàng chết, tiện nhân  càng thêm bất an,  chỉ cần tra xét đôi phen, ả liền khai hết. Bao nhiêu thủ đoạn hại nàng, ả đều  rõ. Khi   mới , là   hiểu lầm nàng.
Nàng yên tâm,  nhất định  để ả  yên! Chờ khi tiện nhân  rơi  tay chúng , nàng  xử trí thế nào, đều tùy ý nàng.”
Ta khẽ run run, che khăn như chợt nhớ đến nỗi đau lòng.
“Tiết lang,  nhất định  báo thù cho .”
11
Mùa đông vốn ít yến hội,  đầu tiên là thưởng mai tại Quốc công phủ. Trời lạnh,  náo nhiệt nên mời hết thảy quan viên trong triều cùng gia quyến.
Kế mẫu  phụ  nhắc, cũng  sẽ dẫn  , song  chuẩn  cho Vương Tụ Âm hết bộ mới  đến bộ xiêm y khác.
Màu cam thì quá già dặn đưa cho , phấn hồng thì lẳng lơ, thiên thủy thanh  lạnh nhạt…
Ta  đống xiêm áo lòe loẹt chỉ khẽ bĩu môi.
“Rồi  sẽ bảo một mùa cho  bao xiêm y, mà  chẳng ưng cái nào.”
Triệu ma ma hỏi   mặc gì,    kính đồng, chợt nhớ về kiếp  từng gặp thoáng Thái tử.
Khi , chuyện Tiết Hành Chu hành hạ   lan khắp phố phường, thậm chí còn  họa thành xuân cung đồ.
 lúc Hầu phu nhân mở tiệc,   hai ma ma coi chừng  lao động trong vườn.
Thái tử ghé qua, Tiết Hành Chu theo hầu, dọc đường chỉ trỏ các loại hoa danh quý.
Đi ngang qua , Thái tử khẽ dừng.
"Tiết thế tử, g.i.ế.c  cũng chỉ một đao chí mạng, nàng  cũng là kẻ đáng thương."
Tiết Hành Chu u ám liếc  một cái,  kéo nụ  đáp:
“Điện hạ dạy .”
“Khi cô còn nhỏ, từng   kể, nữ tử phương Bắc vì cưỡi ngựa  việc, ngày thành hôn nhiều  chẳng  lạc hồng…”