14.
“Ở Đối Mã Đình luận thơ, chẳng    Tiết Thế tử  trượt chân rơi xuống hồ. Băng mỏng  mặt hồ cũng theo đó vỡ nát cả .”
“Cũng lạ, nhị cô nương nhà   gọi một tiếng ‘Tiết lang’, liền chẳng ngần ngại nhảy ùm xuống.”
“Vốn dĩ trong Quốc công phủ  rối như canh hẹ, nay  rơi xuống một đôi, hồ nước chẳng khác gì nồi sủi cảo.”
“Nhị cô nương  chẳng chịu lên, cứ khăng khăng  cứu cho  Tiết Thế tử.”
Triệu ma ma vốn   chẳng  nhắc  mối hôn sự với Tiết gia, giờ kể , giọng điệu đầy châm chọc, đến nỗi tròng mắt gần như lộn cả lên trời.
“Hai   kéo lên,   ướt sũng, ôm chặt lấy , thật đúng là… bại hoại.”
Ta khẽ nhướng mày, dùng khăn chấm nhẹ khóe môi,  nhạt:
“Bà  đem khối ngọc bài  nộp cho Quốc công phu nhân,  rằng   nhặt   đường.”
Ấy là vật báu của Tiêu Văn Sơn, kiếp  rơi mất trong Mai viên,  khiến   huyên náo một trận.
Ta thong dong trở  yến tiệc,  đường   đầy tai lời xì xào:
“Ôi chao, vị Vương cô nương  rốt cuộc là yêu nghiệt gì, từ hồ lạnh vớt lên vẫn  đủ, nay  còn  tận tẩm thất Thế tử chăm sóc.”
“Quốc công phủ phen  e rằng  chịu tiếng  .”
“Chẳng    Thế tử để mắt tới Vương đại cô nương ?”
“Khác gì , một quan ngũ phẩm nhỏ nhoi mà bám  gốc đại thụ Hầu phủ, thì dù đưa cả hai cô nương gả  cũng đáng.”
Hừ,  đoán bước  Đông cung chắc cũng chỉ khởi đầu từ hàng thấp nhất – Phụng Nghi.
Cơn huyên náo tạm lắng, mãi đến lúc sắp tàn tiệc, kế mẫu mới dìu Vương Tụ Âm .
Nàng  quấn  kín mít, sắc mặt trắng bệch,      dìu, trong n.g.ự.c còn ôm đến mấy cái lò sưởi tay. Dẫu , ánh mắt nàng vẫn đắc ý lướt qua :
“Ngày mai  cùng Thế tử định , tỷ tỷ nhớ chuẩn  một phong hồng bao thật lớn đó.”
Ta  đáp,  mới nhấc chân bước ,  thấy đại nha  Quốc công phủ tiến .
“Vương đại cô nương, vật  nhặt  chính là báu vật – ngọc Như Ý mà Thái tử điện hạ ban tặng. Điện hạ , thưởng cô nương  tiến thoái.”
Trong tay nàng là một hộp gỗ sơn son chạm mây tím quý giá, ánh mắt  lạnh nhạt lướt qua kế mẫu.
“Nhị cô nương  lạnh ? Phu nhân  sai  chuẩn  nhân sâm thượng hạng gửi đến phủ. Phu nhân  tiếc là tháng Chạp còn hai bữa tiệc, nhị cô nương e khó mà tham dự, cứ dưỡng cho  mới .”
Nói đoạn, thị nữ đặt vật  tay Triệu ma ma, thản nhiên  gót.
Kế mẫu khi nãy còn hớn hở, thoáng chốc  mặt mày cứng ngắc, vội vàng kéo Vương Tụ Âm lên xe ngựa.
15.
Trận rét  trôi qua, Vương Tụ Âm chẳng hề hấn gì, chỉ dưỡng hai ngày là  khỏe .
Ngược  Tiết Hành Chu  lâm trọng bệnh, nóng sốt liền mấy hôm.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
Kế mẫu dắt Vương Tụ Âm đến thăm nom ngày ngày, ngoài  cũng rộ lên tin đồn:
Người  đều  Tiết Hành Chu   Vương phủ vốn là vì Vương Tụ Âm, nay nàng  chẳng ngại sống c.h.ế.t nhảy xuống hồ cứu , tình nghĩa son sắt, một đôi trời sinh. Ai nấy đều khen nàng  tình  nghĩa, rằng Tiết Thế tử    sai.
Song, Tiết phủ   nghĩ thế. Tin đồn lan , họ lập tức tìm cớ ngăn cản Vương Tụ Âm  cửa.
Kế mẫu bèn xắn tay áo kéo đến tận Tiết phủ,  lóc ồn ào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-mau-va-muoi-muoi-muu-hai-ta-dem-dong-phong-khong-co-lac-hong/chuong-6.html.]
“Rõ ràng là nhi tử các  ngày ngày sang tặng đồ cho nhà , lễ vật  còn giữ đây! Tháng  chẳng  chính các  hăm hở  định  ? Nay nhi tử các  rơi xuống hồ, nữ nhi  bất chấp sống c.h.ế.t lao xuống cứu,  mà các   chối bỏ? Nếu hôm nay  cho  một lời công đạo,  sẽ đập đầu c.h.ế.t ngay tại đây! Hầu phủ quyền thế ngút trời, chúng  chỉ là tiểu quan gia, chẳng lẽ mặc các  chà đạp?”
Thế trận chua ngoa khiến Hầu phu nhân đau cả đầu.
Cuối cùng chính Tiết Hành Chu tỉnh dậy, bật  lạnh lẽo:
“Nàng   gả, thì cứ gả  .”
 lúc , thư hồi âm từ Thi gia cũng đến tay .
Thi gia vốn nhiều nữ nhi gả  khắp nơi,  tộc ràng buộc rối rắm. Người trong tộc từ lâu  quên mất mẫu   từng là kẻ bại cuộc năm xưa. Vậy mà   tin  sắp  Đông cung, lập tức phái hai biểu  từ phương Bắc chạy tới.
Phụ  cũng hăng hái hẳn, còn nghiến răng mời cho  một ma ma  xuất  từ trong cung.
“Vì phụ mà  hai ái nữ đều  gả cao, quả thật là tổ tông hiển linh.”
Ta mềm mại nhoẻn ,  đúng lúc buông một tiếng than:
“Chỉ tiếc, Vương gia  nếu   một nam đinh, đường đời   ắt càng thêm vững chãi. Nếu Tự Âm   trưởng, hẳn cũng  nâng đỡ.”
Bao năm nay, phụ  chẳng   từng nạp , nhưng chẳng ai sinh  nhi tử. Ông vốn chán cảnh hậu viện rối ren, nên cũng bỏ mặc.
Nay   một lời, ông liền trầm mặc suy ngẫm.
“Quả là Tự Âm hiểu đại cục.”
16.
Năm , tiết xuân  đến, Hầu phủ liền phái  tới nghênh cưới Vương Tụ Âm.
Lễ nghi sơ sài, ngay cả gia nhân đến đón dâu cũng hờ hững biếng nhác.
Vương Tụ Âm dẫu  vẫn mừng rỡ khôn xiết, còn cố nài phụ  để  sắp đặt y phục cho nàng.
“Thật là bao năm khổ tâm vun vén, nay rốt cuộc thỏa nguyện. Nếu , tỷ tỷ, e rằng giờ  đang trốn trong phòng mà  mất .”
Ta , khẽ vỗ lên bộ giá y đỏ thẫm   nàng:
“Chỉ là thứ   cần mà thôi. Vương Tụ Âm, từ nhỏ ngươi  thích nhặt những đồ bỏ .”
Nàng  giận dữ bật dậy, châu ngọc  đầu rung lắc lả tả.
Ta giữ chặt vai nàng, giọng điệu bình thản mà lạnh lẽo:
“Không  giữ lễ như ,   thể xứng nhận đại lễ  ban?”
Kiếp  Tiết Hành Chu  sống , hôn ước   định sớm, hẳn giữa hai  vẫn chỉ đôi ba  vụng trộm gặp gỡ,  từng  chuyện hổ thẹn.
Ta mỉm , cúi sát thì thầm:
“Muội cùng mẫu  sai Bích La học cái nghề ,  đoán xem nàng học giỏi ? Muội   ngày nàng chết,   gì trong phòng  ?”
Không cần   thêm, sắc mặt Vương Tụ Âm  tức khắc trắng bệch.
“Ta…    tìm mẫu , mau gọi mẫu  tới, nhanh lên!”
“Giờ mẫu  đang tiếp khách ở tiền đình, nào  rảnh đến đây.”
 lúc, hỷ nương  vang ngoài cửa:
“Giờ lành  tới, cô nương  cửa thôi!”
Tất cả,  khéo như  an bài.