Sau đó, Lâm Yến như bừng tỉnh.
Anh  còn chờ   học  tan học nữa. Thay  đó,  chuyển sang  theo Giang Kiều.
Anh còn dành  bộ thời gian học để sắp xếp  các ghi chú tiếng Anh của .
Một ngày nọ, Lâm Yến cầm cuốn sổ tay, đưa cho Giang Kiều như thể đang trao tặng một báu vật.
Giang Kiều chỉ lật qua vài trang,  đó :
"  nắm vững tất cả các điểm kiến thức trong  ."
"Sao  thể như  ?" – mắt Lâm Yến mở to – "Ngữ pháp và    luôn là điểm yếu của  ?"
Giang Kiều im lặng một lúc, chỉ lặng lẽ  Lâm Yến.
Phùng Thiên Từ  bên cạnh bật  lạnh:
"Cậu tốn quá nhiều thời gian, đến nỗi  rảnh để xem  bảng điểm ?"
Lâm Yến khựng , lùi vài bước. Anh loạng choạng bước về phía bục phát biểu, cúi xuống tìm kiếm một cái tên.
Cuối cùng,  dừng  ở một dòng chữ,  lớn:
"Giang Kiều... Tiếng Anh... 121?"
Anh  lặng, bàng hoàng.
Giang Kiều  ngang qua , đưa  cuốn sổ.
"Giờ thì, tiếng Anh  còn là điểm yếu của  nữa."
"Cậu cũng , Lâm Yến."
Đồng tử Lâm Yến khẽ rung.
Ánh mắt  như  chứng kiến một thứ gì đó đổ vỡ.
Sau kỳ thi thử đầu tiên, hàng loạt bài kiểm tra từ các môn học khác  ập đến như vũ bão. Áp lực gần như quá tải.
Lâm Yến dường như cũng  bình tĩnh . Cậu  bắt đầu học  những bài  bỏ lỡ.
     đạt  điều  .
 ngày hôm đó, Phùng Thiên Từ  với : Giang Kiều vì  tranh thủ thêm vài phút ôn bài mà còn  kịp ăn sáng.
 lỡ miệng kể điều đó với Lâm Yến. Ánh mắt   lập tức sáng rực.
Sáng hôm ,   đến lớp từ  sớm và mang theo một hộp cơm trưa, rõ ràng là  chuẩn  cẩn thận. Cơm thơm ngào ngạt, bên trong  rau, thịt bò và cả tôm.
Lâm Yến cẩn thận đưa nó cho Giang Kiều.
"Kiều Kiều, món  là  tự .  dậy từ bốn giờ sáng. Mẹ  còn trêu cuối cùng  cũng  tỉnh táo và  cách yêu thương thanh mai của ."
Cậu   tiếp, giọng  dịu dàng  áy náy:
"Trước   tránh mặt  là  của ... nhưng  cũng  thể   đổ hết trách nhiệm cho  . Nếu Tống Đình Đình  cố tình quyến rũ ,  sẽ  thất vọng về  như ."
" giữa  và cô    gì cả. Cô  là   lẳng lơ.   bao giờ nghiêm túc với cô ."
"Đợi đến khi lên đại học,  sẽ  rõ  chuyện với cô . Gia đình của  và  còn đang chờ uống rượu mừng cưới đấy."
Giang Kiều  hộp cơm trong tay, ánh mắt ban đầu  vẻ do dự.   khi  những lời , ánh mắt cô  bỗng trở nên kiên quyết.
Không chần chừ thêm giây nào, Giang Kiều lạnh lùng ném thẳng hộp cơm  thùng rác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ke-thua-cuoc-trong-van-co-cam-xuc/phan-5.html.]
"Lâm Yến,  điên ?!"
Gương mặt Lâm Yến lập tức biến sắc, tức giận :
"Cậu  cần  sỉ nhục  như  ?"
Giang Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng:
"Cậu xem con gái là chiến lợi phẩm, còn  là tài sản của . Vậy rốt cuộc là ai đang sỉ nhục ai?"
"Đồ bỏ  thì nên vứt  thùng rác."
Từ đó, Lâm Yến bắt đầu nếm trải cảm giác  mắc kẹt trong lời  của   yêu. Cảm xúc lo lắng và bồn chồn cứ bao trùm lấy .
Kết quả kỳ thi thử  hai giảm mạnh. Thầy cô gọi cả phụ  đến trường. Là   cho là nguyên nhân khiến thành tích Lâm Yến tụt dốc,  cũng  triệu tập lên văn phòng.
Mẹ của  nắm chặt lấy tai con trai, ánh mắt đầy thất vọng:
"Con  thể chơi với bất kỳ ai cũng , nhưng thành tích thì ? Nhìn Kiều Kiều kìa!"
"Đừng nhắc tới cô ." Lâm Yến nhếch môi, giọng chua chát. "Cô   xứng với con."
Mẹ  khựng ,  đó lập tức đập  đầu  một cái.
"Thật quá quắt!"
"Thì  chứ?" Mắt Lâm Yến đỏ hoe,  gào lên về phía hành lang:
"Giang Kiều suốt ngày ở bên Phùng Thiên Tứ! Hai  đó cùng  lên sân thượng,  khách sạn, ai mà  họ   gì! Cô   xứng với con!"
Dứt lời,  bỏ chạy khỏi hành lang, như thể phát điên.
Ngay khoảnh khắc ,  …  đến lúc  xuất hiện.
Lấy lý do an ủi,  rủ Lâm Yến  uống rượu,  bar và thức trắng đêm ở phòng game. Mái tóc của bố   bạc thêm  ít chỉ  một đêm.
Thậm chí  những ngày thi đại học,  và Lâm Yến vẫn là hai kẻ bước  phòng thi muộn nhất.
Sau khi  kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học,   bắt đầu bàn tán rằng kết quả của Lâm Yến   như mong đợi.
Anh  chỉ đậu  một trường đại học địa phương,  mấy   đến.
Trong khi đó, Giang Kiều  trúng tuyển  Bắc Đại với  điểm cao nhất trong  những  thi thử.
Sau khi  kết quả, Lâm Yến gần như túc trực  cửa nhà Giang Kiều cả ngày lẫn đêm.
Anh   ngừng nhắc :
"Kiều Kiều, chẳng  tụi   hứa sẽ cùng  học ở một trường đại học địa phương ?"
"Không   đồng ý ở  miền Nam, tìm việc  tại đây,  kết hôn và sinh con ?"
Giang Kiều im lặng.
Cô như đang cố nhớ  những điều    nhắc đến—rằng liệu chúng  thật sự từng tồn tại trong ký ức cô  .
 chỉ vài giây , cô lắc đầu.
"  nhớ ."
" vốn luôn   bên cạnh,  sẽ che chở  khỏi  sóng gió, cuộc sống của  sẽ  dễ chịu.  từng nghĩ như  là đủ ."
"Chỉ đến khi  rời ,  mới nhận ... bước  khỏi cái gọi là chiếc ô bảo vệ của —"
"Bên ngoài   hề  hạt mưa nào."