Ta mỉm  dịu dàng  với Tạ Chiếu:
“Ngươi hãy chọn .”
Tống Âm  Tạ Chiếu với ánh mắt đầy hy vọng, nàng  níu lấy vạt áo của Tạ Chiếu,  thút thít:
“Thiếp  thể c.h.ế.t ... Tạ Chiếu,  yêu  nhất mà  ? Còn  cha   nữa,   hứa với họ sẽ bảo vệ ...”
Tạ Chiếu  hề động lòng,  chỉ  thẳng  ,   thấy   khẽ:
“Tê Âm, ngày đó  vách núi,   ngờ nàng  nhảy xuống.”
Hắn đột nhiên nhắm mắt .
“Trước lúc lâm chung, cha và  nàng  để  cho nàng một viên thuốc giải độc, ngày đó tình thế nguy cấp, nàng vẫn còn viên thuốc giải độc đó để bảo  tính mạng. Ta cần binh quyền của nhà họ Tống, nhưng cũng  nàng sống. Ta chỉ là  ngờ rằng, nàng  nhảy xuống.”
Ta lặng lẽ  xong, ngay cả khóe môi cũng  hề  đổi. Ta chỉ hỏi :
“Hai chén rượu, vẫn  chọn  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/keo-hoa-danh-danh/12.html.]
Tống Âm dường như   sụp đổ, nàng  lao tới, nắm lấy chén nước lã bên tay , uống ực một , rượu và nước mắt  nhòe lớp trang điểm của nàng , nàng  ném chén rượu trong tay xuống, hét lớn:
“Ta chọn,  chọn...”
Nàng  lau nước mắt ở khóe mắt,  lóc hét  mặt Tạ Chiếu:
“Chàng  thể trách , là  phụ  . Sau khi nàng  rơi xuống vách núi,  rõ ràng  thể cưới , cha    theo  dẹp loạn,  mà  còn lười đến mức  thèm lấy lệ cưới . Chàng  chỉ xem  như  , nhưng khi  khác gọi  là Tạ phu nhân,    từng ngăn cản, là , là    với  , là  phụ  !”
Nhìn đôi tình nhân trở mặt, lòng   bình lặng như nước. Trên đường tiến về phương Bắc,    nhiều về những câu chuyện của Tạ phu nhân. Cuối cùng, nàng và thanh mai trúc mã của phu quân cùng trúng độc, nhưng nàng  trở thành kẻ  bỏ rơi. Ta kiên nhẫn hỏi Tạ Chiếu:
“Ngươi    một viên giải độc đan, nhưng ngươi   từng nghĩ, viên đan   sớm dùng để cứu ngươi ?”
Khi Tạ Chiếu dẹp loạn, chẳng may trúng độc, ai ai cũng đồn rằng  khó qua khỏi ba ngày. Ấy  mà hôm ,   hạ sốt tỉnh  một cách thần kỳ. Thiên hạ đều cho rằng đây là nhờ phúc khí của bậc đế vương, danh tiếng của vị minh chủ càng thêm vang xa.
Mạng sống  của  là do Cố Lan Đình cứu. Vậy thì viên giải độc đan năm xưa, e rằng   dùng cho một  khác .
Tạ Chiếu dường như nhớ  điều gì đó, sắc mặt  bỗng chốc trắng bệch, môi run rẩy nhưng   nên lời. Không    lường   những điều , chỉ là quyền lực đối với  còn quan trọng hơn tất cả. Những thứ khác,  đều  thể vứt bỏ.
Ta chỉ khẽ , ở ngay  mặt  và Tống Âm, hắt cạn chén rượu còn  xuống đất.