Từ Hi Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, tưởng hai người xa nhau một thời gian nên anh muốn cô. Cô ôm lấy cổ anh đáp lại, anh hôn một lúc rồi dán lên môi cô, nói một câu: "Đêm nay anh không muốn đeo bao."
Từ Hi Nhiễm: "..."
Từ Hi Nhiễm bị hôn đến hơi mơ hồ, nghe nói như thế đột nhiên tỉnh táo lại: "Không mang... bao?"
"Ừm, anh muốn có con."
Từ Hi Nhiễm nghi ngờ mình nghe lầm, cô quan sát biểu cảm của anh, anh nói rất nghiêm túc, cũng không phải đang đùa cô.
"Sao đột nhiên lại muốn có con?" "Cũng đến lúc chúng ta nên có con rồi."
Từ Hi Nhiễm nhớ lúc trước cô từng nói không muốn có con sớm, anh cũng rất sảng khoái đồng ý. Cô đã nghĩ anh cũng không nghĩ nhiều về chuyện con cái lắm.
Từ Hi Nhiễm biết lúc trước nhà họ Tưởng lấy cô về là để nối dõi tông đường cho Tưởng Dư Hoài, nhưng cô không nghĩ giá trị duy nhất của cô là sinh con. Mang thai sinh con sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian. Sự nghiệp của cô vừa mới bắt đầu, nếu trì hoãn đúng lúc này thì mọi cố gắng lúc trước của cô đều sẽ uổng phí.
"Anh Dư Hoài, cho em một chút thời gian được không?"
Tưởng Dư Hoài dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, anh dùng ngón cái vuốt ve cằm cô, ánh mắt sâu hơn: "Em không muốn sinh con cùng anh sao?"
"Chỉ là tạm thời chưa muốn, em muốn để công việc đi vào quỹ đạo trước."
Anh không nói chuyện, chỉ tiếp tục vuốt ve cằm cô, nhưng Từ Hi Nhiễm có thể nhìn ra vẻ mặt anh không tốt lắm, đáy mắt đen kịt.
Hình như anh thật sự muốn sinh con, Từ Hi Nhiễm suy nghĩ có nên thỏa hiệp với anh hay không. Tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, anh lại tốt với cô như vậy. Người nhà đều ngóng trông con anh ra đời. Có lẽ cô nên sinh con cho anh trước rồi lại tập trung vào sự nghiệp sau. Nhà họ Tưởng nhà to nghiệp lớn, cô cũng không cần phải lo về chuyện chăm con. Đến lúc đó anh có con như ý muốn, mà cô cũng có thể tập trung cho sự nghiệp của mình.
Từ Hi Nhiễm đang phân vân giữa thỏa hiệp và kiên trì với suy nghĩ của mình thì chợt nghe thấy anh nói: "Dỗ dành anh."
Từ Hi Nhiễm: "..."
"Em dỗ dành anh, làm nũng với anh, nói không chừng cái gì anh cũng nghe em."
Từ Hi Nhiễm không cảm thấy người như anh cũng cần người khác dỗ dành, có lẽ anh chỉ muốn cho nhau một cái bậc thang mà thôi, đây đúng là cách khá tốt.
Từ Hi Nhiễm không biết làm nũng, theo hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của cô thì làm nũng chẳng có tác dụng gì cả. Từ Hi Nhiễm cố nén vẻ mất tự nhiên, thử lấy tay túm góc áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh Dư Hoài cho em một chút thời gian thôi, chờ công việc của em ổn định rồi sẽ sinh con, đến lúc đó anh muốn mấy đứa em cũng sinh."
Anh liếc nhìn bàn tay nhỏ đang túm góc áo anh, biểu cảm tốt hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-135.html.]
"Tiếp tục."
Từ Hi Nhiễm ôm eo anh, nói với giọng dịu dàng: "Anh Dư Hoài, chờ thêm một thời gian được không?"
"Anh không dễ dỗ như vậy đâu." "..."
Từ Hi Nhiễm biết chuyện này đúng là cô thiếu anh, mà cô cũng có đủ kiên nhẫn, cô không muốn anh không vui vì chuyện này.
Cô thò đầu ra khỏi vòng tay anh và nhìn anh, nháy mắt mấy cái, nói: "Anh Dư Hoài, anh tốt nhất, anh sẽ đồng ý với em đúng không?"
Anh im lặng, vẫn không bị lay động. "Anh Dư Hoài luôn luôn tôn trọng em." Vẫn không bị lay động.
Hình như anh không dễ dỗ thật, Từ Hi Nhiễm cắn môi, ôm chặt anh, mềm giọng nói: "Đồng ý với em được không, anh Dư Hoài?"
Vẫn không trả lời.
"Nha? Anh Dư Hoài?" Không trả lời cô.
"Anh Dư Hoài tốt nhất trên đời."
Vẫn không trả lời cô.
"Anh Tưởng thấu tình đạt lí?" Vẫn không trả lời cô.
"Chồng tốt của em."
Từ Hi Nhiễm chỉ muốn thử từng xưng hô, cho nên lời này cũng là cô buột miệng nói ra, nói xong mới nhận ra chỗ kỳ lạ. Từ trước tới nay cô chưa từng gọi anh là chồng, vẫn luôn gọi là anh Dư Hoài. Bởi vì anh lớn hơn cô, gọi anh Dư Hoài cũng có ý tôn trọng ở trong đó.
Nếu gọi chồng thì có vẻ vô cùng thân thiết, nhưng lại có vẻ không tôn trọng anh lắm.
Thật ra Tưởng Dư Hoài cảm thấy cô nhóc này không biết làm nũng, nhưng anh cũng rất tò mò cô còn có kỹ năng làm nũng vụng về nào nữa. Anh đã sững sờ trong giây lát khi cô bật ra tiếng chồng này.
Từ Hi Nhiễm thấy anh vẫn không có phản ứng gì. Từ Hi Nhiễm bắt đầu nghi ngờ bản thân, xem chừng cô thật sự không làm nũng được. Không ngờ người đàn ông vẫn không bị lay động lại đột nhiên ôm cô thật chặt. Anh cọ cằm lên đỉnh đầu cô, ghé môi sát bên tai cô rồi khẽ nói: "Vừa gọi anh là gì, gọi lại lần nữa."
Từ Hi Nhiễm có thể nghe ra sự sung sướng trong giọng anh, xem ra xưng hô này đã lấy lòng anh, cô vội hỏi: "Chồng, chồng tốt,
cho em thêm chút thời gian được không?"
Một tiếng cười khẽ phát ra từ chóp mũi vang lên bên tai, anh im lặng một lúc rồi nói: "Ừm, chồng đồng ý với em, em nói cái gì chồng cũng đồng ý."