Từ Hi Nhiễm mở video, trong video, dì Giang nói: "Ngày đó ấy hả, đột nhiên có người đến cửa hàng tìm tôi. Cậu ấy cầm một bức ảnh đưa cho tôi, còn nói với tôi tên và địa chỉ của cô gái trong ảnh, ngay cả việc trong nhà làm gì có mấy người cũng nói cho tôi. Cậu ấy bảo tôi mai mối cô gái này với người đứng đầu nhà họ Tưởng. Nói là sau khi chuyện thành sẽ cho tôi một khoản tiền.
Đúng rồi, hình như ảnh chụp của cô gái kia còn là lấy ra từ camera đó."
Đoạn video rất ngắn, có lẽ Trình Vân Khải hỏi về chuyện xem mắt của Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài năm đó, dì Giang đã nói những điều này.
Trình Vân Khải nói: "Cho nên hiện giờ hẳn là em đã biết, em và Tưởng Dư Hoài không phải quen biết qua xem mắt. Anh ta đã sớm biết em rồi, hơn nữa anh ta còn biết cái tên Tần Hi này.
Chứng tỏ trước khi em đến Lạc Thành anh ta đã biết em rồi. Sở dĩ em gả cho anh ta, tất cả đều do người này trăm phương ngàn kế sắp xếp, còn nữa... Tại sao anh ta lại quan tâm đến nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẹ em như vậy, còn cố ý điều tra. Có khi nào anh ta có liên quan đến cái c.h.ế.t của mẹ em, lấy em cũng chỉ vì cảm thấy có lỗi."
Từ Hi Nhiễm thật sự kinh hãi, cô nhìn Tưởng Dư Hoài, vẻ mặt Tưởng Dư Hoài vẫn không thay đổi quá lớn, anh nói với cô: "Lên xe trước."
Trình Vân Khải lại túm lấy tay Từ Hi Nhiễm, anh ta nói: "Tôi sẽ không để cô ấy đi theo anh."
Từ Hi Nhiễm chậm rãi khiến mình tỉnh táo lại, cô nói với Trình Vân Khải: "Anh buông ra trước."
"Em điên rồi sao, em còn đi cùng anh ta? Anh ta trăm phương ngàn kế tính kế em, để em gả cho anh ta. Người này nguy hiểm như vậy, điều em nên làm bây giờ chính là rời khỏi anh ta."
Ánh mắt của Tưởng Dư Hoài rơi vào bàn tay đang túm tay cô của Trình Vân Khải, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh hơi trầm xuống, anh nói với trợ lý bên cạnh: "Để cậu Trình biết chút quy củ đi."
A Văn là trợ lý của Tưởng Dư Hoài cũng kiêm chức bảo vệ của anh, anh ta đi lên trước cầm tay Trình Vân Khải, ngoài miệng khách khí nói: "Cậu Trình, mời buông tay." Nhưng ngón tay anh ta lại cứng rắn như vuốt sắt, lực tác dụng lên tay Trình Vân Khải không hề giống vẻ khách khí bên ngoài.
Trình Vân Khải cắn chặt răng, sống c.h.ế.t không buông tay. A Văn cũng không khách khí nữa, vặn cổ tay anh ta, Trình Vân Khải ăn đau, lập tức nới lỏng tay. A Văn cũng lập tức thả anh ta ra, còn rất lễ phép nói một tiếng: "Đắc tội rồi."
Mặt Trình Vân Khải đen lại ngay lập tức, anh ta lắc lắc cổ tay đau đớn nói với Từ Hi Nhiễm: "Em xem đi, người này căn bản không nho nhã lễ độ như anh ta biểu hiện. Anh ta thô bạo ngang ngược. Anh ta chỉ giỏi che giấu bản thân mà thôi."
Vẻ mặt Từ Hi Nhiễm phức tạp, cô nói: "Anh về trước đi." Rồi lập tức lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-156.html.]
"Từ Hi Nhiễm." Trình Vân Khải muốn tiến lên, A Văn kịp thời ngăn anh ta lại, trên mặt mỉm cười, trong mắt lại mang theo cảnh cáo.
Khoang xe rất yên tĩnh, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài không ai lên tiếng trước. Từ Hi Nhiễm dùng hai tay nắm góc áo, đây là động tác theo bản năng của cô mỗi khi căng thẳng.
Sau khi im lặng như vậy một lúc, vẫn là Từ Hi Nhiễm lên tiếng trước, cô hỏi: "Sao anh lại biết em tên Tần Hi?"
Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc rồi nói: "Lúc anh và em biết nhau, em đã nói với anh em tên Tần Hi."
Từ Hi Nhiễm nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, cô nói: "Cho nên những gì Trình Vân Khải nói đều là thật? Anh đã biết em từ trước khi kết hôn rồi ư?"
"Có một phần là thật, đúng là chúng ta đã quen biết trước khi kết hôn. Bà mối kia cũng là do anh sắp xếp. Nhưng cái c.h.ế.t của mẹ em không liên quan đến anh. Sau khi em tới Lạc Thành, anh mới quen em."
"Sau khi đến Lạc Thành sao?"
"Đúng, đó là khi mẹ em vừa qua đời không lâu, em được bố đón đến Lạc Thành. Lúc đó em nghe lén được bọn họ nói muốn đưa em đến trại trẻ mồ côi nên đã sợ hãi chạy ra ngoài. Ngày đó, sau khi em chạy khỏi nhà thì đã gặp anh." Ánh mắt Tưởng Dư Hoài nhìn cô sâu hơn, anh nói: "Nhưng năm đó lúc gặp anh em mới chỉ sáu tuổi, em còn nhỏ tuổi, có lẽ đã quên rồi."
Từ Hi Nhiễm túm góc áo chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, cô điều chỉnh hô hấp một lúc mới nói: "Sao anh không nói cho em biết?"
"Em đã quên rồi nên anh cũng không nhắc lại nữa."
"Vậy nên Trình Vân Khải nói không sai, buổi xem mắt của chúng ta năm đó đều do anh trăm phương ngàn kế sắp xếp sao?"
Rõ ràng biểu cảm của cô khi nói lời này không hề có ý trách cứ, nhưng không biết tại sao, Tưởng Dư Hoài vẫn như bị kim châm, anh nói: "Là anh sắp xếp."