Trong lòng khó tránh khỏi cảm giác thất vọng, nhưng Tưởng Dư Hoài cũng hiểu được. Đột nhiên phát hiện ra người bên cạnh mình không giống như những gì mình đã biết, trong lòng ít nhiều cũng có sự thất vọng, cô không rời khỏi anh đã là tốt lắm rồi.
Tưởng Dư Hoài ở bệnh viện mấy ngày, những ngày này Từ Hi Nhiễm luôn ở bệnh viện chăm sóc anh. Sau khi xuất viện Tưởng Dư Hoài phải đi công tác nước ngoài, Từ Hi Nhiễm lo lắng chân của anh, cô nói: “Phải đi nước ngoài gấp vậy à? Vừa mới xuất viện xong, hay ở nhà nghỉ ngơi một chút đã?”
Nước ngoài thì không thể không đi hơn, nữa bây giờ rời đi có thể cho cô chút thời gian, Tưởng Dư Hoài nói: “Không sao, anh sẽ chú ý cẩn thận.”
Sau khi làm thủ tục xuất viện, Tưởng Dư Hoài lại vội vã ra nước ngoài, chuyến đi này của anh kéo dài hơn một tuần. Thật ra Từ Hi Nhiễm cũng hiểu rõ, lần đi nước ngoài này của Tưởng Dư Hoài chính là muốn cho hai người chút thời gian.
Như thế cũng tốt, Từ Hi Nhiễm có thể bình tĩnh nghĩ lại mấy chuyện gần đây. Nếu nói cô không để ý là không có khả năng, hận anh sao, hình như cũng không đến mức hận. Nhưng đột nhiên phát hiện người bên gối của mình không giống với những gì mình biết, mỗi khi nghĩ đến, khó tránh khỏi cảm thấy đáng sợ.
Khoảng ngày thứ tư sau khi Tưởng Dư Hoài ra nước ngoài, có một vị khách đến Công ty kế toán Tín Đạt, người này không phải đến làm ăn mà đến tìm người.
Người cô ấy muốn tìm chính là Từ Hi Nhiễm. Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Bạch Lan thì rất ngạc nhiên, Bạch Lan cười với cô: “Lần trước chúng ta từng gặp nhau một lần, cô Từ vẫn nhớ tôi chứ?” “Vẫn nhớ.”
“Tôi là bạn gái cũ của Tưởng Dư Hoài.” “Tôi biết.”
“Tôi đột ngột đến làm phiền, có mạo muội quá không?”
Bạn gái cũ của Tưởng Dư Hoài đến tìm khiến cô ngạc nhiên thật nhưng cô vẫn khách sáo nói một câu: “Không sao.”
Từ Hi Nhiễm dẫn cô ấy đến một quán cafe ở gần công ty, hai người gọi một ly cafe, Từ Hi Nhiễm biết Bạch Lan đến tìm cô nhất định là có lời muốn nói với cô, cô cũng không vội, không hỏi luôn mà bình tĩnh đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-164.html.]
Quả nhiên, sau khi Bạch Lan im lặng một lúc thì nói: “Tôi nghe nói chân Tưởng Dư Hoài bị thương, anh ấy đã đỡ hơn chưa?”
Từ Hi Nhiễm nói: “Tốt hơn rồi.”
Trong lòng Từ Hi Nhiễm cảm thấy tò mò. Bạch Lan đến tìm cô chỉ để nghe ngóng chuyện Tưởng Dư Hoài bị thương thôi sao? Cô ấy quan tâm Tưởng Dư Hoài thì có thể trực tiếp hỏi anh ấy, sao phải tìm đến chỗ này của cô?
Bạch Lan gật đầu nói tiếp: “Thực ra hôm nay tôi đến tìm cô là có một vài chuyện quan trọng muốn nói với cô.”
“Cô cứ nói.”
“Tưởng Dư Hoài đã từng nói với cô vì sao tôi và anh ấy chia tay chưa?”
Từ Hi Nhiễm nói: “Từng nói một chút, anh ấy nói lúc đó sau khi thẳng thắn nói với cô về chuyện bệnh tật của anh ấy thì cô đã bị dọa chạy.”
Bạch Lan cười nhạo: “Vậy sao, bây giờ nhớ lại, lúc đó bản thân tôi thật đáng ghét. Nhưng cô không hiểu tâm trạng lúc đó của tôi, lúc tôi quen biết anh ấy, anh ấy là người hào phóng, đứng đắn lại xuất sắc, anh ấy yêu thích thể thao, học lực tốt, vì anh ấy hoàn mỹ như vậy, thế nên sau khi tôi biết được anh ấy là người tàn tật tôi mới khó có thể chấp nhận nổi. Đổi lại là cô, từ lúc mới đầu cô tiếp xúc anh ấy như người bình thường, trong lòng cô anh ấy là người không thể chê được. Rồi có một ngày cô phát hiện ra người cô yêu không hoàn mỹ như cô nghĩ, anh ấy che giấu khiếm khuyết của anh ấy với cô, cô vẫn chấp nhận anh ấy sao? Chẳng lẽ cô không hề bị dọa cho sợ hãi chút nào à?”
Từ Hi Nhiễm đột nhiên nhớ đến tình huống hiện tại của cô chẳng phải như thế sao? Anh Dư Hoài mà cô luôn nghĩ là người khoan dung độ lượng thực ra lại là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, là một người khác hoàn toàn với những gì cô biết, nhưng cô sẽ vì anh như thế mà rời bỏ anh à?
Từ Hi Nhiễm không hề suy nghĩ mà đáp: “Sẽ không.”
“Sẽ không?”
“Đúng, sẽ không, bởi vì tôi không giống cô, tôi không cần sự hoàn mỹ của anh ấy, anh ấy chỉ cần đối với tôi tốt một chút là tôi đã vô cùng cảm kích rồi. Nhưng thực ra anh ấy đối xử với tôi quá tốt, khiếm khuyết của anh ấy không hề ảnh hưởng đến sự tốt đẹp của anh ấy, hơn nữa tôi vô cùng thích anh ấy nên có thể tiếp nhận được những điều không tốt của anh ấy, chẳng phải vợ chồng chính là bao dung lẫn nhau sao?”