Ba thứ cộng đến năm mươi ngàn tệ, Tưởng Dư Hoài bảo cô chọn thêm vài thứ nữa nhưng cô nhất quyết chịu. Sắc mặt Tưởng Dư Hoài phức tạp, năm mươi ngàn tệ… Anh còn ngại tính tiền.
Tưởng Dư Hoài nhớ bình thường cưới vợ là tốn kém nhất, nhưng giờ thì vẻ , tốn kém ở , cô còn tiết kiệm cho .
Sau khi mua sắm xong, Tưởng Dư Hoài đưa cô về. Từ Hi Nhiễm nghĩ còn bận nên mời lên chơi, khi xuống xe thì cảm ơn một nữa.
Từ Hi Nhiễm mở cửa , Vương Lệ Lệ và Từ Đóa đang ở phòng khách xem tivi, Từ Xương Đông đang ở bếp nấu cơm. Vương Lệ Lệ thấy cô thì hỏi: “Con ? Sắp kết hôn mà lo chuẩn , việc gì thì chạy lung tung gì?”
“Ra ngoài một vài chuyện với Tưởng.”
“Ồ, là ngoài với Tưởng .” Vương Lệ Lệ với giọng điệu chua ngoa: “Không đây ghét xem mắt ?
Chẳng còn giận lắm ? Tại bây giờ tự nhiên chơi với thế?”
Từ Hi Nhiễm để ý tới bà , trực tiếp phòng. Vương Lệ Lệ sớm thấy túi quà tay cô, bà gọi cô : “Trên tay cầm gì thế?”
“Quà mà Tưởng mua.” “Đưa xem nào.”
Từ Hi Nhiễm trả lời, Vương Lệ Lệ chờ nổi tới giật lấy đồ tay cô. Bà mở túi , bên trong là một chiếc hộp tinh xảo. Vương Lệ Lệ mở hộp , thấy món đồ vàng lóng lánh bên trong, ánh mắt lập tức sáng lên: “Vàng ?”
Từ Đóa cũng chồm tới xem, ánh mắt kinh ngạc, cô vô cùng mất kiên nhẫn lấy chiếc vòng vàng đeo tay .
“Mẹ xem , con đeo cũng hợp thật.”
Vương Lệ Lệ khẽ vuốt ve, cái nào cũng nặng trịch. Bà sang Từ Hi Nhiễm : “Cậu Tưởng cũng khá hào phóng với con nha.”
“Xem xong thì cất chỗ cũ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-17.html.]
Từ Đóa bĩu môi: “Sao keo kiệt thế, cho mượn đeo vài ngày thì ?”
Từ Hi Nhiễm còn cô ư, mượn để đeo vài ngày khéo thành của cô mất, cô : “ và Tưởng vẫn kết hôn, lỡ chia tay thì còn trả những thứ , nếu cô sợ mất, sợ bồi thường thì cứ cầm mà đeo .”
Từ Đóa cầm lấy chiếc vòng tay ném trong hộp: “Ai thèm, đồ keo kiệt.”
Từ Hi Nhiễm lười đôi co với cô , đóng gói cất những thứ đó mang về phòng.
Một ngày khi gặp Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm nhận điện thoại của Tống Tình. Tống Tình cũng nghỉ, hôm qua mới về và gặp cô, rủ cô chơi một lát. Từ Hi Nhiễm cũng chút chuyện nên đồng ý ngay. Hai hẹn gặp ở quán nước mà hồi cấp ba vẫn thường đến. Từ Hi Nhiễm đến , gọi hai cốc đá bào. Lát Tống Tình cũng đến, cô cất ô che nắng, tít mắt chạy , thấy đá bào gọi sẵn, cô liền ôm lấy Từ Hi Nhiễm một cái : “Cảm ơn cô bạn yêu dấu của tớ.”
Tống Tình xuống đối diện cô, múc một thìa lớn đá bào cho miệng, thoải mái thở hắt một mới với cô: “Cậu mau kể cặn kẽ cho tớ về mối quan hệ của với Khải , đây trao đổi qua điện thoại kể rõ ràng.”
Mấy hôm nay xảy quá nhiều chuyện, mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cuộc sống đổi chóng mặt, thấy tên của Trình Vân Khải, nhớ đến nỗi đau của vài ngày , Từ Hi Nhiễm cảm thấy xa xôi.
“Thật tớ một chuyện quan trọng với .” “Chuyện gì?”
“Tớ sắp kết hôn.”
Tống Tình kinh ngạc đến ngẩn , cô như bệnh tâm thần: “Cậu... Cậu đùa tớ ? Kết hôn? Cậu kết hôn với ai?”
Vì để cho cô tin rằng hề đùa, Từ Hi Nhiễm nghiêm mặt một cách nghiêm túc: “Tớ đùa, tớ thực sự sắp kết hôn .”
“Mẹ kế tớ sắp xếp đối tượng cho tớ, hơn tớ mười tuổi, cảnh gia đình cũng khá giả, khuyết điểm duy nhất là tật bên chân trái.”
Tống Tình xong thì bùng nổ ngay: “Mẹ kiếp! Cậu mới bao nhiêu tuổi mà sắp xếp cho kết hôn? Còn hơn mười tuổi, là khuyết tật!? Mẹ kế thể ý gì chứ? Đây là chuyện lúc nào , tớ kể bao giờ?”
“Từ kỳ nghỉ tớ về , tớ kịp kể cho .” “Cậu nghĩ , cứ thế mà đồng ý ư?”
“Tớ còn thể gì chứ, tớ còn sự lựa chọn nào. Tớ còn một năm nữa mới trường, giờ vẫn khả năng tự lập, họ nếu tớ lời thì sẽ chu cấp cho tớ học đại học nữa.”